Tổng hợp Văn hóa xã hội

CHỜ ĐỢI VÀ KIÊN NHẪN

Có một con sông, ở phía bờ bên này là cỏ dại và gai, nhưng phía bên kia là những bông hoa ngát hương và tiếng chim hót. Có một cậu bé sống ở bờ bên này, mỗi buổi sáng thức dậy cậu bé lại háo hức ngóng sang bờ bên kia, và muốn có một cuộc sống ở nơi đó.

Cậu bé phàn nàn với mẹ tại sao lại chọn sống ở một nơi ma quái như vậy!

Người mẹ giải thích với con trai: “Con có biết không, sinh ra và lớn lên ở đây, chúng ta sẽ an toàn hơn bên đó. Để sống ở phía bên kia, phải đợi đến khi con trưởng thành, bây giờ chưa phải lúc”.

Nhưng cậu bé không đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Một ngày nọ, cậu bé ra bờ sông ngồi, mắt dõi nhìn sang phía bên đối diện và bắt gặp một cô gái rất xinh đẹp. Cậu bé vô cùng bối rối, chỉ muốn sang ngay bờ bên kia, để được đứng trước mặt cô gái, được nắm lấy bàn tay, được nói những lời xúc động từ chính trái tim cậu bé. Tuy nhiên, cuộc sống bờ bên kia là những căn biệt thự nguy nga, là những bông hoa ngát hương tỏa sắc, và cô gái nhanh chóng bốc hơi trong thế giới phồn hoa quý phái, sẽ không bao giờ quay trở lại.

Quá tuyệt vọng, cậu bé chỉ biết ngồi nhắm mắt và cầu nguyện, hi vọng được gặp lại cô gái dù chỉ là trong giấc mơ. Tình cảm chân thành của cậu bé đã khiến đất trời lay động. Đêm ấy trong giấc mộng, cậu bé thấy Bụt hiện lên và hỏi: “Có phải con muốn sang bên kia sông gặp cô gái đó không?”

Cậu bé trả lời: “Vâng, chỉ cần được gặp trong nháy mắt, thì con cũng đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Được, ta sẽ để cô gái xuất hiện, sáng mai con hãy ra bờ sông tìm cách sang phía bên kia, con sẽ gặp được cô gái mà con mơ ước.”

Buổi sáng hôm sau, cậu bé thức dậy rất sớm và ra bờ sông, nhưng không phải để ngắm ánh bình minh rực rỡ, ngắm mùa xuân quyến rũ và những bông hoa đua nhau nở, mà để sang bờ bên kia tìm gặp cô gái thầm yêu trộm nhớ.

Trên bờ sông, cậu bé chẳng thể chờ được lâu nên nhảy xuống dòng nước xiết. Nhưng thật bất ngờ, khi cậu bé ở dưới nước, thì dòng sông dìm cậu bé xuống tận đáy. Rất may, một cơn gió mạnh trên sông thổi từ bờ này sang bờ kia, làm cho một cành cây mục bị gãy và rơi xuống, cậu bé bám vào đó thoát chết.

Trở lại bờ sông, cậu bé buồn rầu, chỉ biết ôm đầu thất vọng và cầu nguyện. Sự thành tâm của cậu bé đã khiến đất trời lay động. Bụt hiện lên và hỏi: “Bây giờ con muốn điều gì?”

Cậu bé trả lời: “Con ước có một cây cầu để qua sông gặp người con gái”.

“Vậy con hãy nhắm mắt lại và đọc lời ước, sau đó mở mắt ra, con sẽ có cây cầu.”

Cậu bé làm theo lời Bụt. Ngay lập tức trước mặt cậu bé là một cây cầu bằng đá bắc ngang qua sông. Bụt lại hỏi: “Bây giờ con đã hài lòng chưa?”

“Con đã hài lòng” – cậu bé trả lời – “Nhưng con ước có một chiếc xe siêu sang để đi thật nhanh sang bờ bên kia gặp cô gái.”

Vừa dứt lời, ngay lập tức cậu bé đã ngồi trên chiếc xe ô tô đời mới, ở phía bờ bên kia, trước mặt cô gái xinh đẹp. Nàng mỉm cười nắm tay cậu bé. Thật tuyệt vời, cậu bé nghĩ, nếu bây giờ có một đám cưới, thì sẽ còn tuyệt vời hơn nữa.

Vừa nghĩ xong, thì ngay lập tức có một đám cưới, với bữa tiệc xa hoa, cậu bé ngồi bên cạnh cô gái trong tiếng nhạc dặt dìu cảm động. Cậu bé nắm chặt tay cô gái và ước màn đêm xuống thật nhanh để hai người động phòng. Và thế là bóng tối ập xuống, cậu bé và cô gái đã ở trong căn phòng tân hôn, trên chiếc giường cưới có dán chữ song hỉ.

Cứ như thế những điều khao khát trong cậu bé là vô tận.

Cậu bé ước có cuộc sống giàu sang, ước có ngôi biệt thự, ước có những đứa trẻ; cuộc sống vội vã đi qua, cậu bé không có thời gian để nghĩ về hậu quả sau tất cả những gì đã đến.

Tuổi già ập đến trong chớp mắt, cậu bé chẳng còn điều gì để ước nữa. Nhìn lại, cậu bé hối hận vì đã tính toán sai lầm, sai lầm vì không đủ kiên nhẫn chờ đợi, sai lầm vì chỉ tìm kiếm cho bản thân sự thỏa mãn. Cậu cố gắng sống chậm lại, cố gắng rẽ trái và rẽ phải, cố gắng níu kéo tuổi già trong sự run rẩy, nhưng tất cả đều vô ích.

Trong lúc cậu bé tuyệt vọng thì Bụt lại hiện lên và hỏi: “Điều ước cuối cùng của con bây giờ là gì?”

“Con ước thời gian quay trở lại” – cậu bé bây giờ đã là ông lão cầu xin Bụt một điều cuối cùng. Bụt hiền từ nhìn cậu bé và bảo rằng: “Con hãy mở mắt thật to để nhìn thấy điều ước con ước sẽ trở thành hiện thực”.

Cậu bé tỉnh dậy từ giấc mơ, mở mắt và thấy mình vừa ngủ bên bờ sông đầy cỏ dại và gai, phía bờ bên kia là những bông hoa ngát hương và tiếng chim hót. Nhưng cậu bé đã học được cách chờ đợi, học được tính kiên nhẫn, tất cả sự bồn chồn đã biến mất. Dưới bầu trời trong xanh, cậu bé đã tìm thấy niềm hạnh phúc bằng cách lắng nghe những tiếng chim hót ngọt ngào, tìm thấy niềm vui bằng cách trêu chọc những con sâu con bọ ở xung quanh, nhưng cậu bé vẫn không quên nhìn sang bờ bên kia trong sự chờ đợi.

Chúng ta cũng giống như cậu bé: phải biết chờ đợi và kiên nhẫn!

Bản thân tôi khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi luôn ở phía cuối lớp, luôn lùi lại phía sau bạn bè, luôn đợi chờ thay vì lao về phía trước hoặc tiến lên dẫn đầu.

Tôi nhớ những giờ tập thể dục, thầy cho cả lớp chạy, tôi luôn dừng lại và chờ, mặc dù tôi có thể chạy nhanh hơn. Khi làm bài kiểm tra, tôi chỉ cần mất một phần ba thời gian để hoàn thành, nhưng tôi luôn là người nộp bài sau cùng. Bài kiểm tra nào của tôi điểm cũng cao, thầy Khánh đang theo dõi tất cả các bài trong Fanpage này của tôi, ngày đó thầy là giáo viên chủ nhiệm, tìm những bài khó dành cho học sinh giỏi để gài thêm vào bài kiểm tra với mục đích tôi phải có một điểm 9 thay vì toàn điểm 10, nhưng cả năm tôi vẫn toàn 10 điểm toán. Nhiều bạn trong lớp điểm thấp, tôi thấy các bạn rất buồn, chính vì thế mà tôi chưa bao giờ cảm thấy vui với điểm 10 của mình.

Nhiều năm tôi được đi nhận phần thưởng của bác Phạm Văn Đồng ở Quảng trường Ba Đình: nhưng tôi vẫn nói với thầy hiệu trưởng xóa tên tôi và để bạn khác đi.

Cho đến tận bây giờ cũng vậy, những bạn bè cùng trang lứa, họ giành được rất nhiều thành tích, có học hàm học vị rất cao, có chức tước quan trọng; nhưng tôi thì không và vẫn chậm lại phía sau.

Trong một tập thể, ai đó muốn hơn tôi, thay vì nhường họ để đứng ngay phía sau, thì tôi chọn luôn vị trí cuối cùng. Có lần tôi cùng một số người thực hiện một dự án, cũng kiếm được khoản tiền kha khá, chính tôi là người chia tiền theo nguyên tắc người đóng góp nhiều sẽ được hưởng nhiều, không ai biết số tiền của nhau. Chính vì thế mà một số người nghĩ rằng họ không được hưởng sự công bằng, đáng ra họ phải nhiều hơn, họ nghĩ chắc là số tiền của tôi phải gấp mấy lần họ, nên đòi công khai danh sách. Khi tôi công khai, thì tất cả bất ngờ khi thấy số tiền tôi nhận, lại ít nhất so với tất cả mọi người.

Cuộc sống của tôi, đương nhiên, điều tôi nhận được là mọi người sẽ nghĩ rằng họ hơn tôi. Mẹ tôi dạy rằng, khi người ta biết lùi lại phía sau, thì sẽ tích lũy được cho bản thân sức mạnh thực sự. Tôi nghiệm thấy, nhiều người có thể dễ dàng bay cao mà không cần phải chờ đợi ai cả; nhưng tôi không chọn cách này.

Người xưa dạy rằng: “hữu cầu tất khổ” hoặc “cầu bất đắc khổ”. Nghĩa là mong muốn, truy cầu dù đạt hay không đạt, thì cũng là một nỗi khổ. Vô cầu đắc đạo, là khi ta sống chậm lại, chờ đợi và kiên nhẫn, nhường nhịn và sẻ chia; khi đó cuộc sống sẽ an lành tốt đẹp./.

LEAVE A RESPONSE

Your email address will not be published. Required fields are marked *