𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚́ 𝐤𝐡𝐢 𝐧𝐨́𝐢 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠, 𝐇𝐨̂̀ 𝐓𝐚̂𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐡𝐨̂́𝐧 𝐛𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐥𝐚𝐢 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐜𝐚̉𝐧𝐡, 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐧𝐞́𝐭 đ𝐞̣𝐩 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐫𝐢𝐞̂𝐧𝐠 𝐜𝐮̉𝐚 𝐩𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐚̉𝐧𝐡 𝐡𝐮̛̃𝐮 𝐭𝐢̀𝐧𝐡. 𝐕𝐚̀𝐨 𝐦𝐮̀𝐚 𝐱𝐮𝐚̂𝐧, đ𝐚̀𝐨 𝐍𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐓𝐚̂𝐧 𝐧𝐨̛̉ 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐜𝐚̀𝐧𝐡; 𝐦𝐮̀𝐚 𝐡𝐞̀, 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐡𝐨̂̀ 𝐧𝐡𝐮𝐨̣̂𝐦 𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐯𝐚̀ 𝐭𝐡𝐨̛𝐦 𝐧𝐠𝐚́𝐭 𝐛𝐨̛̉𝐢 𝐡𝐨𝐚 𝐬𝐞𝐧; 𝐦𝐮̀𝐚 𝐭𝐡𝐮, 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐫𝐚̣̆𝐧𝐠 𝐥𝐢𝐞̂̃𝐮 𝐜𝐡𝐞 𝐩𝐡𝐮̉ 𝐤𝐢́𝐧 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜; 𝐦𝐮̀𝐚 đ𝐨̂𝐧𝐠, 𝐤𝐡𝐨́𝐢 𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐚̂̀𝐦 𝐦𝐚̣̆𝐜 𝐭𝐨𝐚̉ 𝐫𝐚 𝐭𝐮̛̀ 𝟐𝟎 𝐧𝐠𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐮̀𝐚 𝐯𝐚̀ 𝟐𝟎 đ𝐢̀𝐧𝐡 đ𝐞̂̀𝐧 𝐪𝐮𝐚𝐧𝐡 𝐇𝐨̂̀ 𝐓𝐚̂𝐲.
Tôi mới đến Hồ Tây chiều hôm qua.
Buổi chiều, tôi nhìn thấy mặt trời chiếu sáng trên mặt hồ, dưới đáy hồ dường như có vàng, ánh sáng vàng rực rỡ, rất cảm động. Hồ Tây đẹp quá. Mùa hè về với đất, dạo bộ trên 17,5km bờ kè Hồ Tây và ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng, ngắm nhìn từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, những dải lụa liễu xanh ngắt lướt qua má những cô gái, rồi lại lướt qua đầu và qua vai tôi. Chiều nghiêng bóng xế. Những âm thanh piano tuyệt đẹp từ xa thật say đắm, trong tiếng chuông chùa Thiên Niên, mùi hoa mộc lan như một thứ nước hoa thiên nhiên rắc vào không khí, từng cặp chim sâm cầm bay tìm về tổ cuối giờ chiều.
Vàng hôm qua mới tăng phi mã.
Sun West Lake với tôi đã là đẹp lắm rồi, nhưng không đẹp bằng Night West Lake, đêm Hồ Tây đẹp mê hồn. Trong đêm, Hồ Tây giống như một cô gái được che phủ bởi một tấm màn đen mềm mại. Trời dần tối, khi ánh hoàng hôn tuyệt đẹp của Hồ Tây dần mờ đi, ánh đèn bên kia thành phố chợt bật sáng, lúc đó tôi như lạc vào một nơi huy hoàng và tráng lệ, điều đó khiến tôi vô cùng cảm động, như thể tôi đã bước vào một xứ sở thần tiên.
Và tôi nhớ những mùa thu.
Mùa thu, lá bên hồ chuyển sang màu vàng và màu đỏ, có vài chiếc lá rụng xuống như đàn bướm đang múa, đẹp mê hồn. Nhìn lại mặt hồ, rất tĩnh lặng, chỉ có những gợn sóng do những chiếc thuyền đi qua để lại. Có một hòn đảo nhỏ ở phía bờ đông của Hồ. Trên đảo có rất nhiều cây cối nhưng lại bị người ta chặt hết mất rồi, ở giữa đảo có một ngôi chùa, tên chùa là Trấn Quốc. Xung quanh chùa là hoa cỏ và cây, nhìn từ xa trông giống như một quả cầu lớn, đầy màu sắc lung linh mà giản dị.
Đi về phía đông bắc đường Cổ Ngư, cách chùa Trấn Quốc không xa, chỉ vài trăm bước chân, có một trong hai mươi ngôi đền cổ ở quanh Hồ Tây. Đây là đền Cẩu Nhi. Người ta nói rằng, ngôi đền đền thờ một con chó trắng đã tu luyện thành tinh ở đây. Ngay bên cạnh đền Cẩu Nhi có gian bia John McCain. Nhưng tôi thích “Chuông chùa Trần Quốc” và “Gió thổi Tây Hồ”. Trong chùa Trấn Quốc có một chiếc chuông đồng, tiếng chuông vang xa và có thể nghe thấy từ xa hàng dặm, cùng với gió Tây Hồ nghe thật là bảng lảng xao xuyến.
Buổi sáng đi dạo quanh Hồ Tây.
Sương sớm còn đọng trên lá, hoa đang thức giấc, người người chạy bộ hay đạp xe tập thể dục. Hồ Tây buổi sáng thật là xinh đẹp. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình vì lạnh, vô thức co rúm người lại. Nếu có ai đó bên cạnh, chỉ cần là người đồng hành, thì bàn tay sẽ tìm đến với bàn tay. Những lúc như thế này, tôi mới chợt nhận thấy nước hồ trong vắt, trong và mát lạnh. Hồ rất rộng và nước có màu trong xanh. Đây chính là màu của sự sống! Buổi sáng, mặt trời từ từ nhô lên từ phía đông, Hồ Tây chuyển dần sang màu vàng và màu đỏ. Mặt trời treo cao, soi gương mặt tươi cười, soi vẻ quyến rũ của mây trắng bồng bềnh, của gió Tây thổi lồng lộng.
Hồ Tây đẹp quá!
Tôi cũng thích những buổi sáng mùa hè rất sớm, hay buổi chiều hè rất muộn, đến Tây Hồ Tây.
Mùa hè nắng chói chang, gió nhẹ, nước Hồ Tây rất trong, dưới hồ có nhiều loài cá nhỏ phóng sinh bơi lội tung tăng thoải mái. Báo chí đăng tin năm 2016 có hơn 200 tấn cá chết. Nhưng tôi ước đoán, con số gấp 10 lần như thế, cá chết phủ kín mặt hồ.
Tây Hồ Tây có rất nhiều hoa sen.

Hoa sen nở rực rỡ, những chiếc lá sen bị gió thổi bay như chiếc đĩa vỡ, để lộ ra những búp sen nõn nà. Nhưng lộ rõ nhất vẫn là những cô gái ngực trần, mông trần, để chụp ảnh sen Hồ Tây. Đột nhiên, từ xa có một cơn gió Tây thổi mạnh, giống như ngựa phi nước đại, hoặc một con rồng trắng hung dữ cuốn đi mọi thứ. Chỉ có một tiếng “rắc”, đập vào cây cầu tre ván gỗ bắc lênh đênh từ bờ ra đến giữa đầm sen, tiếng va đập thật mạnh, giống như một ngọn núi sụp đổ, sau đó vỡ tan thành từng mảnh.
Thật là một cảnh tượng bi thảm!
Thực sự là, sức mạnh của gió không đáng kể, nhưng từ xa xưa, gió quất vào đá thì đá núi cũng phải mòn. Những cơn gió Tây không ngừng lao đến, như muốn xuyên thủng cả đầm sen để lộ ra bao trò hớ hênh của tạo hoá. Tây Hồ Tây và bãi tắm sông Hồng có một điều rất lạ. Đó là những buổi sáng rất sớm, hay buổi chiều rất muộn, các anh đàn ông thích cởi truồng đi xuống nước. Mực nước sâu bao nhiêu thì không thể đo nổi. Mùa hè nhìn từ xa, có những chiếc lá sen úp vào, tượng trưng cho sự che lấp những cái thỗn thện của người đàn ông, trông rất buồn cười.
Mặt nước Hồ Tây về chiều, phía xa được chiếu sáng bởi ánh nắng rất đẹp, trông như những vảy cá trải dài, lấp lánh như ai đó rải những miếng vàng xuống mặt Hồ. Vàng bốn số 9 đang tăng giá phi mã. Đứng trên bờ hồ nhìn ra xa, chỉ thấy một vùng lóng lánh mênh mông, nước hồ và bầu trời hòa làm một, không thể phân biệt được là nước hay bầu trời.
Đó là một chút tâm trạng của tôi sáng nay./.