𝐕𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝟐𝟏 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠 𝟔, 𝐓𝐫𝐮𝐦𝐩 𝐭𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐛𝐨̂́ 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐦𝐚́𝐲 𝐛𝐚𝐲 𝐧𝐞́𝐦 𝐛𝐨𝐦 𝐁𝟐 𝐜𝐮̉𝐚 𝐪𝐮𝐚̂𝐧 đ𝐨̣̂𝐢 𝐇𝐨𝐚 𝐊𝐲̀ đ𝐚̃ 𝐱𝐨𝐚́ 𝐬𝐨̂̉ 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐛𝐚 𝐜𝐨̛ 𝐬𝐨̛̉ 𝐡𝐚̣𝐭 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐜𝐮̉𝐚 𝐈𝐫𝐚𝐧, 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐨̂̀𝐦 𝐅𝐨𝐫𝐝𝐨𝐰, 𝐍𝐚𝐭𝐚𝐧𝐳 𝐯𝐚̀ 𝐈𝐬𝐟𝐚𝐡𝐚𝐧.
Có phải chương trình hạt nhân của Iran đã bị xoá sổ?
Có phải chương trình hạt nhân của Iran đã bị xoá sổ?

Tuần trước quân đội Israel nhiều lần tuyên bố đã phá huỷ toàn bộ các cơ sở hạt nhân của Iran, Trump cũng tuyên bố cho Iran thời hạn 2 tuần để phản ứng trước khi Hoa Kỳ quyết định hành động, tôi thấy những tuyên bố này giống như bị dùng thuốc quá liều, vì thế mà tôi dự định tuần này sẽ viết bài về máy bay B2 và bom phá boongke GBU-57.
Không ngờ, Trump đã hành động nhanh chóng và tàn nhẫn. Có thể nói Trump đã chọn thời điểm ném bom là rất thông minh. Mọi người biết đấy, ngày 21 tháng 6 là Ngày Báo chí Việt Nam. Trump ném bom Iran vào ngày này, truyền thông Việt trong không khí tưng bừng phấn khởi, sẽ đưa tin Hoa Kỳ chiến thắng rầm rộ. Vì thế mà Trump không đợi hai tuần sẽ ném bom như cam kết. Tôi thì xem truyền thông phương Tây và thấy tin tức vụ ném bom cụ thể là, vào ngày 21 tháng 6, hai chiếc B2 của Không quân Hoa Kỳ đã cất cánh từ Căn cứ Không quân Whiterman ở Missouri, bay đến căn cứ quân sự của Hoa Kỳ ở đảo Guam, mang theo 6 quả bom xuyên phá bê tông GBU-57. Guam cách Iran khoảng 7.500 km. Tầm bay thông thường của B2 là khoảng 10.000 km. Nếu được tiếp nhiên liệu hai lần trên không, thì hai chiếc B2 này không chỉ có thể bao phủ toàn bộ lãnh thổ Iran, mà còn có thể bay qua bay lại quần nát bầu trời Trung Đông, ném bom xong rồi bình tĩnh quay đầu trở lại kiểm tra kết quả, nếu hoàn thành nhiệm vụ thì ung dung bay về Hoa Kì để phi công ăn sáng và nghỉ ngơi.
Tôi đọc xong mà buồn cười.
Đầu tiên, tôi khẳng định Israel không có bất kì máy bay nào có thể mang theo bom phá boongke GBU-57, nên khi nghe Israel tuyên bố đã xoá sổ cơ sở hạt nhân của Iran, thì tôi cảm tưởng như quân đội Israel sử dụng thuốc quá liều. Có lẽ nhiều người biết Israel mắc chứng bất lực, nên để cho thế giới tin rằng chương trình hạt nhân của Iran đã không thể ngóc lên được, thì bắt buộc quân đội Hoa Kỳ phải ném bom thay Israel.
Đó chính là lí do Trump mang B2 đi ném bom Iran.
Bạn đọc thích tìm hiểu thông tin trên mạng, nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng mọi thông tin về bom phá boongke GBU-57 trên Internet đều đã lỗi thời. Từ năm 2016, hầu như không có thông tin công khai nào về những cải tiến của loại bom này và quân đội Hoa Kỳ đã giữ bí mật các thế hệ bom tiếp theo, chẳng hạn như GBU-57E/F không có tiết lộ gì. Dữ liệu được nhiều báo chí đăng tải suốt hai ngày nay, đó là khả năng phá boongke “60 mét”, dữ liệu này được công bố từ lần giới thiệu hiệu suất ban đầu của loại bom GBU-57 cách đây tận 20 năm.
Dữ liệu mới duy nhất hiện nay mà tôi tìm thấy, là việc đọc và phân tích các dấu hiệu đạn trong các bức ảnh công khai của twz, được công bố vào năm 2023. Theo đó, tổng trọng lượng quả bom là 27.125 pound, chứa 4.950 pound thuốc nổ AFX-757 và 752 pound thuốc nổ PBXN-114. Có thể thấy rằng khối lượng của thuốc nổ chiếm tỉ lệ rất thấp trong tổng khối lượng của quả bom, phần lớn trọng lượng bom được sử dụng nhằm tăng cường sức mạnh của đầu đạn để có được hiệu ứng xuyên phá tốt hơn. Nhưng ngay cả twz cũng không thể xác nhận dữ liệu trọng lượng này thuộc về phiên bản đầu hay loại cải tiến sau này. Người ta cũng không biết liệu quân đội Hoa Kỳ có sửa đổi ngòi nổ hoặc cấu trúc thân để có khả năng xuyên phá cao hơn hay không. Về khả năng xuyên phá, cần lưu ý đường kính của GBU-57 luôn là 800mm vì nó phải vừa với băng đạn B-2, theo nguyên tắc thì độ sâu xuyên qua bê tông cốt thép không thể vượt quá 80 lần đường kính của viên đạn. Nếu thêm một tên lửa đẩy và tăng tốc lên 1200 mét/giây, vì hệ thống năng lượng chiếm nhiều không gian và trọng lượng, đường kính và khối lượng của đầu xuyên cuối bị giảm đi rất nhiều và công nghệ hiện tại không thể vượt quá 80 lần đường kính của viên đạn.
Làm sao GBU-57 có thể phá huỷ cơ sở hạt nhân của Iran?
Các báo phương Tây ban đầu nói rằng, quân đội Hoa Kỳ đáng lẽ phải sử dụng ít nhất 6 quả bom GBU-57, thì mới phá huỷ được ba cơ sở hạt nhân của Iran. Tôi đồng ý rằng, nếu CEP của nó có thể đạt đến mức mét, thì thực sự viên đạn có thể thâm nhập sâu hơn thông qua nhiều cuộc tấn công mang tính nhồi đạn cộng hưởng, nên ý kiến biên đội B2 phải thả ít nhất 6 quả bom theo tôi là tạm hợp lí, nhưng để công phá được boongke thì cần số bom nhiều hơn nữa.
Nhưng… và tôi lại phải nói từ nhưng, nếu mèo Ba Tư có thể chế tạo bê tông cốt sợi gia cường, độ sâu xuyên qua sẽ giảm một nửa, tức là chỉ còn 8×8:2 = 32 mét mà thôi. Nếu thêm một bộ phận phản xạ để làm cho GBU-57 nảy lại (quá trình này không khó), nhưng nó sẽ chỉ là một tiếng động kiểu nhấp lên nhấp xuống từng nhịp cho vui, chứ hiệu quả cũng chẳng ăn thua. Và như vậy, để xuyên được lớp bê tông hơn 60 mét, thì phải nhồi ít nhất 4 quả bom GBU-57.
Còn về máy bay ném bom B2, có thể nói rằng đây là cột mốc đầu tiên trong thực hành kĩ thuật của cánh bay tàng hình lớn, nó cũng sẽ là máy bay đầu tiên trên thế giới có khả năng tàng hình gần với ULO. Ngoài nguyên tắc song song về thiết kế ngoại hình, cánh bay lớn còn để lại không gian rộng rãi cho việc bố trí các cấu trúc hấp thụ radar (RAS). Vì vậy, chắc chắn Iran không có khả năng chặn trước, nhưng Iran có thể nhận được cảnh báo sớm thông qua thông tin công khai. Rõ ràng hai máy bay B2 của quân đội Hoa Kỳ đã không tắt tín hiệu máy phát đáp khi cất cánh. Trước đó, tối 20 tháng 6 cho đến rạng sáng 21 tháng 6, một chiếc máy bay tiếp nhiên liệu KC-46 xuất phát từ Căn cứ Không quân Travis, sau đó bay về phía nam Thái Bình Dương và tắt máy đáp. Cùng với đó, chiếc KC-135 ở Hawaii cũng cất cánh, bay về phía tây bắc để vào Thái Bình Dương và tắt máy đáp. Vì vậy, nếu đúng hai máy bay này tiếp nhiên liệu cho hai chiếc B2 xuất phát từ Whiterman, thì chắc chắn Iran có đủ thời gian để sơ tán trước, ngoại trừ tất cả tình báo Iran ngủ quên đêm hôm ấy.
Nhưng mỗi chiếc B2 chỉ mang được 2 quả bom.
Vậy chỉ có thể đây là trận đánh giả để truyền thông đưa tin, còn trận đánh thật được Trump dùng kế “giả đông đánh tây”, mặc dù Quân đội Hoa Kỳ phát sóng trực tiếp trận không kích B2 này.
Trước tiên, đội hình máy bay ném bom B2 mà tình báo các nước nhìn thấy, nó vẫn đậu yên tại Guam. Tiếp theo, đội hình hai chiếc B2 mà báo chí đưa tin đã xuất phát và không tắt máy đáp, cùng với hai chiếc máy bay tiếp nhiên liệu trên không cũng xuất phát rồi bay về hướng có máy bay B2, thực hiện tiếp dầu trên không. Đây là hành động cố tình để lộ. Tình báo Iran thấy hết những cảnh này. Sở dĩ Trump diễn cảnh này là để quân đội Iran chủ quan, bởi vì hai chiếc B2 thì chỉ mang được 4 quả bom, sẽ không thể xuyên thủng hầm bê tông để phá huỷ căn cứ hạt nhân ẩn quá sâu trong lòng đất.
Sau đó, Trump điều ba chiếc B2 khác cất cánh lặng lẽ, không bắn một phát súng nào, ban đêm lẻn vào Israel để nghỉ ngơi, chờ đến rạng sáng bất ngờ tấn công.
Cá nhân tôi cho rằng, Trump đã thực sự điều 6 máy bay B2 mang theo 12 quả bom GBU-57, bí mật đến Israel chờ thời cơ, sau đó chỉ ném vào nhà máy điện hạt nhân Fordow, cả 6 quả bom chỉ đủ sức làm hư hại đường hầm. Còn lại, có hai máy bay B2 đã tiết lộ sẽ theo đúng lịch trình, mỗi chiếc ném một quả xuống hai nhà máy còn lại, không gây hư hại gì. Cơ sở hạt nhân Fordow quan trọng nhất, nếu phá huỷ được thì quá tốt, bằng không coi đây là vở kịch. Có điều chi phí diễn vở kịch này quá đắt tiền, Mỹ chỉ có 20 quả bom GBU-57, có tổng cộng 21 máy bay B2 chỉ để ném loại bom này.
Đến đây, nhiều người sẽ nói rằng Trump không tuân thủ đạo đức chiến tranh, Tổng thống Mỹ chẳng phải đã nói cho Iran thời hạn hai tuần đối phó, làm sao lại tấn công bất ngờ như vậy ai mà chơi nổi. Điều lên án Trump này tôi cho là đúng. Trump đã sử dụng đủ thứ binh pháp trong đợt không kích này, chẳng hạn như ném gạch để thu hút chó dại, chờ đàn chó mệt mỏi, lợi dụng hoả hoạn, bắt trộm sau cánh cửa khoá trái, câu cá trong vùng nước động, cảnh báo kẻ thù, che giấu sự thật, dụ rắn khỏi hang, làm mồi phía đông và tấn công phía tây… nói chung rất rất nhiều binh pháp liệt kê đúng hết. Trump giả vờ mang 4 quả bom, nhưng lại thả 6 quả, còn khuyến mại thêm 30 quả tên lửa hành trình Tomahwak.
Ném 6 quả bom GBU-57 là quá khủng khiếp, nhưng nói rằng 6 quả bom ấy phá huỷ 3 cơ sở hạt nhân nằm sâu trong lòng đất tới hơn 60 mét có sự bảo vệ của đá cứng tự nhiên và xi măng loại xịn xò, thì có vẻ Trump và báo chí giống như bị dùng thuốc quá đà.
Kết quả thực hư còn phải chờ thời gian trả lời.
Cá nhân tôi không tin quân đội Hoa Kỳ đã phá huỷ 3 cơ sở hạt nhân của Iran, mà đó chỉ là màn kịch, màn kịch Trump ném bom phá huỷ và Iran sẽ đáp trả, sau đó vở kịch hoàn tất. Trump có thể báo cáo với cả bên trong và bên ngoài. Cụ thể, bên ngoài Trump có thể nói rằng Hoa Kỳ đã tấn công những người theo đạo Tin lành, bên trong thì Trump nói đã tiến hành các cuộc không kích hạn chế nhằm vào những người bảo thủ MAGA, trong tương lai sẽ không tham gia vào một cuộc chiến tranh. Trump cần thể hiện sự cứng rắn với thế giới bên ngoài. Nếu Iran tấn công các căn cứ của Hoa Kỳ ở Trung Đông, Trump nói rằng chúng đã được bảo vệ. Đối với cuộc xung đột Iran – Israel, Trump có thể ẩn náu ở nơi dễ thấy, mọi vấn đề sẽ trở nên đơn giản và thuận lợi nhờ một vở kịch.
Điều tôi mong là kịch bản sẽ diễn ra theo hướng tốt đẹp.
Sau vụ ném bom, Trump tuyên bố đã đạt được mục tiêu tác chiến và sẽ không tiếp tục tấn công Iran. Tôi hi vọng Iran sẽ không cảm thấy mất mặt, không bị mất kiên nhẫn, điều đó tốt cho tất cả mọi người. Hiện tại Iran tuyên bố chỉ có đường hầm vào cơ sở hạt nhân Fordow bị đánh bom, vụ đánh bom không gây thiệt hại lớn cho căn cứ, uranium làm giàu đã được chuyển đi trước đó.
Có nghĩa hai bên đều “thắng” và mọi chuyện kết thúc.
Nhưng người dân Iran có chấp nhận không mới là vấn đề, rõ ràng Trump mang quân đội tới ném bom Iran, trong khi IAEA nói không có bằng chứng Iran đang sản xuất vũ khí hạt nhân, thì đó là hành động chiến tranh. Trump đã lờ đi hành động chiến tranh bằng cách coi đó là vở kịch. Hành động này nó giống như một kẻ đột nhập vào nhà, rồi hãm hiếp cô vợ xinh đẹp, sau đó lờ đi tội ác bởi lí do đó là diễn kịch.
Bất kì ai cũng sẽ có tâm lí phản công.
Bởi vì, nếu bạn không phản công, thì bạn đang nói với mọi người rằng quê hương đất nước bạn có thể ném bom theo ý bạn muốn.
Tôi đoán Iran sẽ phản công nhanh như chớp.
Hàng loạt căn cứ quân sự của Mỹ ở Trung Đông sẽ phải sẵn sàng đón nhận phản công, người dân Ba Tư sẽ bỏ qua những lỗi lầm của chính quyền trong quá khứ và đoàn kết thực hiện phản công, nhân cơ hội này Trung Quốc và Nga sẽ bí mật hậu thuẫn bởi sự đoàn kết ấy.
Iran sau 10 ngày bị đánh đập, nay đã ổn định tinh thần, nên lời lẽ cũng trở nên cứng rắn hơn, vận mệnh của Iran lại xuất hiện một lần nữa.
Trong những ngày cuối tuần, hàng trăm ngàn người xung phong làm dân quân cơ sở, hàng ngàn điệp viên Israel bị chính những dân quân này bắt giữ. Điều đó chứng tỏ rằng, ảnh hưởng tôn giáo vẫn còn tồn tại, cái gọi là bất ổn chính trị là của giai cấp tư sản chứ không phải của người dân. Trung Đông là nơi thiếu tài nguyên thiên nhiên, các vùng nông thôn không thể có được nguồn tài nguyên ổn định, những người không có đức tin sẽ không thể sống. Sẽ không có xã hội thế tục. Tôn giáo không có nghĩa từ chối hiện đại. Trên thực tế, Iran có nền giáo dục tốt nhất ở Trung Đông, với tỉ lệ học đại học 75%, trong đó 65% phụ nữ tốt nghiệp đại học. Iran cũng xếp loại cao về Chỉ số Phát triển Con người của Liên Hợp Quốc.
Iran khác với châu Âu và châu Mỹ.
Sở dĩ người Mỹ và người châu Âu thoát được ra khỏi sự kìm kẹp của tôn giáo, là bởi vì họ khám phá ra Tân Thế giới. Nếu không có nguồn tài nguyên dồi dào của Tân Thế giới, thì chắc chắn Cựu Thế giới sẽ bị tôn giáo kiểm soát chặt chẽ, kiểm soát từ đất đai của cải cho đến thế giới tinh thần. Trong xã hội xưa, tất cả những cuộc nổi loạn của nông nô đều bị đàn áp, chỉ khi của cải đến từ chính sách bóc lột thuộc địa, thì giai cấp tư sản thành thị mới có không gian chính trị, từ đó xây dựng một xã hội thế tục thoát khỏi cái vòng kim cô tôn giáo.
Iran là quốc gia có một nhà nước thần quyền nhưng cực kì xa hoa, độc quyền và đặc quyền, nó không tự sụp đổ thì cũng lay lắt qua ngày kéo theo đa số tầng lớp người dân phải gánh chịu. Người dân Iran đang ngày đêm mơ tưởng đến thế giới phương Tây. Như bức ảnh tôi đăng chụp các cô gái Iran trước những năm 1970 là ví dụ. Có lẽ điều đó dẫn đến một toan tính chiến lược sai lầm của Israel, đó là tấn công lật đổ nhà nước thần quyền này, để xây dựng một quốc gia thân phương Tây. Hành động tấn công của Israel, lại thêm Hoa Kỳ ném bom đổ xăng vào lửa, nó sẽ làm thức tỉnh người dân Iran để họ quay về thế giới vốn có của họ. Và như vậy, chính Israel dù đang trên thế thắng nhưng lại có nguy cơ bị xoá sổ, Mỹ cũng không tránh khỏi liên luỵ trong canh bạc này.
Chiến tranh, đôi khi có thể là điều tốt – có thể hơi tàn nhẫn và vô nhân đạo khi nói điều này, nhưng xét về góc độ cấu trúc xã hội, chiến tranh thường mang đến cơ hội cho sự đổi mới xã hội. Với người dân Iran, trong lịch sử họ đã có những bước thay đổi ngoạn mục, nhưng cuộc chiến do Israel và Mỹ phát động dường như đang thức tỉnh đất nước này, để họ lại một lần nữa thay đổi lịch sử.
Bạn đọc có hứng thú nghe tôi nói về sự thay đổi không?./.