Tổng hợp

CHẶN ĐƯỜNG ĐÁNH THẦY GIÁO SAU 20 NĂM ĐỂ TRẢ THÙ

𝗖𝗵𝗮̣̆𝗻 đ𝘂̛𝗼̛̀𝗻𝗴 đ𝗮́𝗻𝗵 𝘁𝗵𝗮̂̀𝘆 𝗴𝗶𝗮́𝗼 𝘀𝗮𝘂 𝟮𝟬 𝗻𝗮̆𝗺 đ𝗲̂̉ 𝘁𝗿ả 𝘁𝗵𝘂̀

👩🏿‍🎓 𝗖𝗵𝗮̣̆𝗻 đ𝘂̛𝗼̛̀𝗻𝗴 đ𝗮́𝗻𝗵 𝘁𝗵𝗮̂̀𝘆 𝗴𝗶𝗮́𝗼 𝘀𝗮𝘂 𝟮𝟬 𝗻𝗮̆𝗺 đ𝗲̂̉ 𝘁𝗿ả 𝘁𝗵𝘂̀, 𝗻𝗵𝗼̛̀ 𝗯𝗮̣𝗻 𝗵𝗼̣𝗰 𝗾𝘂𝗮𝘆 𝗹𝗮̣𝗶 𝗰𝗹𝗶𝗽 đ𝗮́𝗻𝗵 𝘁𝗵𝗮̂̀𝘆 𝗿𝗼̂̀𝗶 𝗰𝗹𝗶𝗽 𝗯𝗶̣ 𝗹𝗼̣̂ 𝘁𝗿𝗲̂𝗻 𝗺𝗮̣𝗻𝗴 𝘅𝗮̃ 𝗵𝗼̣̂𝗶, 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 đ𝗮̀𝗻 𝗼̂𝗻𝗴 𝟯𝟯 𝘁𝘂𝗼̂̉𝗶 đ𝗮̃ 𝗯𝗶̣ 𝘁𝗼𝗮̀ 𝘅𝘂̛̉ 𝟭𝟴 𝘁𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝘁𝘂̀ 𝗴𝗶𝗮𝗺.

Vụ án này thuộc loại có 1-0-2.

Ngày 10 tháng 7 năm 2019, Tòa án Nhân dân huyện Loan Xuyên, tỉnh Hà Nam đã công khai tuyên án đối với bị cáo Thường Nhân Nghiêu, người bị buộc tội gây rối trật tự công cộng, mức án 18 tháng tù giam về tội danh này.

Cáo trạng cho thấy, vào một buổi chiều tháng 7 năm 2018, hôm ấy thời tiết rất đẹp, bị cáo Thường Nhân Nghiêu đang lái xe đi dạo cùng anh Phan Hạ Thiên trên tỉnh lộ qua thôn Song Đường, huyện Loan Xuyên, thì gặp giáo viên chủ nhiệm năm lớp 8 là thầy Trương Khánh Lâm. Nhớ lại những lần bị thầy Lâm phạt vì tội vi phạm nội quy, Nghiêu bỗng trở nên tức giận, bị cáo đưa điện thoại cho Hạ Thiên và yêu cầu quay lại video cảnh bị cáo đánh đập thầy Lâm.

“Thầy còn nhớ em không?” – bốp 1, bốp 2, bốp 3, bốp 4, Nghiêu giang tay tát đúng 4 cái như trời giáng vào mặt thầy Lâm.

“Thầy có nhớ ngày xưa thầy đã tát em không?” – á…hự, Nghiêu vung một cú đấm thôi sơn vào giữa mặt thầy Lâm.

Thấy thầy Lâm không chống đỡ, mà thầy chỉ nói “Thầy xin lỗi” rất yếu ớt và cam chịu, nên Nghiêu tạm ngừng đánh và buộc thầy Lâm phải táp xe đạp điện vào lề đường, sau đó Nghiêu tiếp tục lăng mạ xúc phạm thầy chủ nhiệm cũ của mình.

“Thầy có nhớ cách thầy trừng phạt em không?” – hự… á, Nghiêu lại vung một cú đấm thẳng vào ngực thầy Lâm.

“Làm sao hồi đó thầy lại làm giáo viên được?” – hự á…á hự, lại một cú đấm nữa vào giữa bụng thầy Lâm.

Theo cáo trạng, Nghiêu tát thầy Lâm 4 cái, đấm 3 cú theo đúng thứ tự giữa mặt, giữa ngực và giữa bụng. Sau đó Nghiêu co chân đạp đổ chiếc xe đạp điện của thầy Lâm. Hành động đánh thầy của Nghiêu đã thu hút 20 người dừng lại đứng xem. Suốt thời gian bị đánh, thầy Lâm không đánh trả, mà chỉ nói “Thầy xin lỗi” bằng một chất giọng vô cùng e thẹn.

Đến ngày 16 tháng 12 năm 2018, đoạn clip bị chia sẻ với nhóm bạn cùng lớp cấp 2, rồi bị tung lên mạng xã hội.

Đoạn clip lan truyền trên mạng xã hội đã thu hút sự chú ý chưa từng có của dư luận

Đoạn clip lan truyền trên mạng xã hội đã thu hút sự chú ý chưa từng có của dư luận, cư dân mạng gọi đây là một ví dụ thực tế của câu nói “Quân tử báo cừu – Thập niên bất vãn”, tiếng Việt nghĩa là “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”. Cơ quan chức năng ngay lập tức khẩn trương vào cuộc. Tổ Công tác Đại biểu Nhân dân huyện Loan Xuyên cùng lãnh đạo chính quyền địa phương đã yêu cầu Ủy ban Pháp chế và Ủy ban Quyền hạn phải thúc giục Cục Công an huyện khẩn trương điều tra sự việc. Khoảng 15 phút sau, Giám đốc Ủy ban Pháp chế Đại biểu Nhân dân huyện Loan Xuyên trả lời, nói rằng Cục Công an huyện Loan Xuyên đã khởi tố vụ án, đang tích cực điều tra nhanh nhất có thể.

Trường THCS Thực nghiệm Loan Xuyên, nơi Nghiêu từng học và thầy Lâm là giáo viên, đã gửi đơn khiếu nại yêu cầu cơ quan chức năng xử lí nghiêm khắc Thường Nhân Nghiêu, đơn khiếu nại nêu rõ sự việc xảy ra cuối tháng 7 năm 2018.

Ngày 17 tháng 12 năm 2018, tức một ngày sau khi clip bị phát tán, thầy Trương Khánh Lâm nộp đơn trình báo vụ việc với cảnh sát. Ngày 19 tháng 12, Cục Công an huyện Loan Xuyên đã khởi tố vụ án. Ngày 21 tháng 12, Thường Nhân Nghiêu đã bị cơ quan công an bắt giữ hình sự với tội danh gây rối trật tự công cộng.

Ngày 12 tháng 6 năm 2019, phiên tòa xét xử vụ án “học trò đánh thầy để trả thù sau 20 năm” được tổ chức tại Tòa án nhân dân huyện Loan Xuyên, tỉnh Hà Nam. Hơn 50 người, bao gồm đại biểu Quốc hội, thành viên Chính hiệp, nhà báo, người dân thuộc mọi tầng lớp xã hội và gia đình của bị cáo đã tham dự phiên tòa.

Thường Nhân Nghiêu đã phải ngồi tù 18 tháng.

Điều đáng nói trong vụ án này là, tối ngày 16 tháng 12 năm 2018, sau vài tiếng đoạn clip bị rò rỉ trên mạng xã hội, Thường Nhân Nghiêu đã viết một bài thanh minh và thanh nga. Thật đáng tiếc là, các bạn học của Nghiêu đã lên tiếng, họ xác nhận tất cả những gì Nghiêu nói là đúng sự thật, hành vi đánh thầy của Nghiêu là phù hợp, trong khi dư luận thì bức xúc phản đối hành vi Nghiêu ra tay đánh đập thầy.

Lý do là gì?

Sau đây là nguyên văn bài viết của Thường Nhân Nghiêu.

❤️
❤️
❤️

Trước hết, tôi muốn gửi lời xin lỗi tới tất cả các giáo viên ở đây, nhưng điều này không bao gồm Trương Khánh Lâm.

Đoạn video khiến nhiều giáo viên và học sinh vô cùng phẫn nộ. Một số giáo viên đã lên án tôi rất nặng nề để bảo vệ công lí, toàn bộ hệ thống giáo dục trong huyện cũng muốn lên án tôi, dư luận cũng phản đối tôi.

Là một người trưởng thành, tôi hiểu và chấp nhận điều này, và tôi thừa nhận lỗi lầm của mình, bởi vì giờ đây tôi nhận ra rằng đây không còn là vấn đề giữa tôi và Trương Khánh Lâm nữa. Có thể tôi đã vô tình làm tổn thương một nhóm giáo viên thực sự giỏi, những người đang dạy dỗ và giáo dục con người, hãy cho tôi được nói lời xin lỗi.

Vì tôi được các thầy cô dạy dỗ từ tiểu học tới đại học, nên trong suốt quá trình trưởng thành cho đến bây giờ, tôi đều kính trọng tất cả các thầy cô đã dạy dỗ tôi, ngoại trừ Trương Khánh Lâm không phải là thầy.

Tôi học tiểu học ở Lôi Loan cho đến lớp 3. Thầy cô giáo của tôi hầu hết đều là người cùng làng, họ đều hết lòng vì chúng tôi. Sau này, tôi chuyển đến Trường Tiểu học Ngô Kỉ ở huyện lị. Các thầy cô đều tận tâm và tốt bụng với từng học sinh trong lớp. Hình ảnh các thầy cô dạy dỗ vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi nhớ mãi sự tận tuỵ và nghiêm khắc của cô Chang, tôi cũng không thể quên được nụ cười của cô Dung. Làm sao tôi có thể không biết ơn các thầy cô?

Hồi cấp II, tôi học Trường THCS Thực nghiệm Loan Xuyên. Cô Cao, cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi, rất quan tâm đến chúng tôi. Cô còn tự bỏ tiền túi ra mua quà cho chúng tôi. Những món quà này có vẻ nhỏ nhặt với cô, nhưng học sinh đều cảm nhận được sự ấm áp. Còn một cô giáo dạy toán mà tôi quên tên. Cô đã nhiều lần phê bình tôi, nhưng hoàn toàn vì lợi ích của chính tôi. Tôi đã biết điều đó từ trước và giờ vẫn nhớ. Dù đã mấy chục năm không gặp, tôi vẫn luôn giữ những lời động viên, khích lệ của cô trong lòng.

Năm cuối cấp II, tôi có giáo viên chủ nhiệm mới. Tôi nhớ như in, cả lớp tôi khi đó đã khóc khi thầy Cao là giáo viên chủ nhiệm năm nhất, đã rời đi. Chúng tôi không nỡ rời xa một người thầy tốt như vậy. Ngược lại, Trương Khánh Lâm là giáo viên tiếng Anh tiếp quản chủ nhiệm lớp thay cho thầy Cao, ông Lâm không giống như người trong video, ông ấy chắc cũng ngoài 30 giống tôi bây giờ.

Tôi nhớ một lần đang ngủ gật trong lớp, thì ông ta bảo tôi ngồi xổm xuống dưới bục giảng. Tôi ngồi xổm xuống, rồi ông ta đá vào đầu tôi hơn mười cái. Lần đầu tiên tôi không dám nhìn, chỉ cúi xuống vì sợ. Lần sau, tôi quên mất mình đã làm sai điều gì, và khi ông ta lại bảo tôi ngồi xổm xuống, thì tôi biết ông ta sẽ làm gì tôi. Năm đó tôi mới 13 tuổi mà ông ta đã làm thế. Ông ta vẫn còn điên cuồng, điên cuồng đến cuồng loạn, dùng hết sức đá vào đầu tôi.

Lúc này tôi nhớ rất rõ mình đã đứng nhìn chằm chằm vào ông ta, nhìn với sự căm thù tột độ, nhưng trong lòng tôi vẫn rất sợ hãi. Hình ảnh ông ta đá vào đầu tôi, nó cứ giày vò tôi từ lúc đó đến giờ, nó giày vò tôi hơn hai mươi năm.

Đây mới chỉ là khởi đầu.

Trước mặt cả lớp, tôi bị ông Trương Khánh Lâm bắt đặt tay lên bảng đen, rồi có một tấm ván gỗ bị nhét từ phía sau vào quần áo tôi. Làm sao tôi có thể quên chuyện này được?

Không thể nào!

Ông ấy không ngừng đánh mắng tôi vô cớ. Lúc đó, thành tích học tập của tôi chỉ ở mức trung bình trong lớp, thỉnh thoảng có gây chuyện, vậy mà ông ấy đối xử với tôi như một tên tội phạm.

Không chịu đựng được nữa, tôi đến gặp hiệu trưởng Vương để báo cáo sự việc, sau đó lớp tôi được đổi giáo viên chủ nhiệm.

Sau khi bị tôi tố cao, Trương Khánh Lâm càng trở nên hung dữ và trả thù hơn, thường tìm cơ hội để đánh tôi theo ý muốn.

Một lần khác, tôi làm mất cuốn sách mượn từ thư viện. Thủ thư nói tôi có thể tìm một cuốn sách tương tự và trả lại. Nếu không tìm thấy, tôi sẽ phải trả gấp ba số tiền. Tôi đã tìm cả ngày khắp quận nhưng không thấy. Tôi nghĩ mình sẽ tìm lại.

Chiều hôm sau, khi tôi đến trường, Trương Khánh Lâm bảo một bạn kéo tôi vào thư viện. Ông ấy đợi tôi ở đó từ trước, bảo tôi đếu không bồi thường đủ số tiền, thì tôi sẽ không phải đến trường nữa. Tôi nhớ mãi lời đe doạ này. Tôi hỏi thủ thư về chuyện đó, nhưng cô ấy không bình luận gì cả, cô ấy bảo không cần vội và bảo tôi tự tìm lại.

Rõ ràng là Trương Khánh Lâm cố ý nhắm vào tôi.

Hơn nữa, hành vi bạo lực của Trương Khánh Lâm đối với các học sinh khác không phải là hình phạt thể xác thông thường. Bạn có thể nghe những gì các học sinh mà ông dạy dỗ sẽ nói sau khi tôi đăng bài viết này.

Trương Khánh Lâm không xứng đáng làm thầy giáo.

Ông ta xúc phạm từ “giáo viên” trong đội ngũ giáo viên.

Trong mắt tôi, những gì một người đàn ông 31 tuổi đã làm với một đứa trẻ 13 tuổi, nó còn tệ hơn cả cứt.

Bởi vì Trương Khánh Lâm biết rõ mình đang làm gì. Đôi khi là do bốc đồng, nhưng nhiều lần cố ý, hầu hết số lần là ác ý. Ông ta luôn biết tôi không thể làm gì ông ta. Và ông ta cũng biết gia đình tôi không thể làm gì ông ta. Các phụ huynh khác tặng quà cho ông ta mà ông ta lại nghĩ chúng tôi không biết sao? Ông ta lại nghĩ chúng tôi không thấy học sinh của gia đình các lãnh đạo đang làm điều gì đúng đắn sao? Hành động của ông ta có xứng với danh hiệu “thầy” không?

Sau này trong sự nghiệp học tập của tôi, cô Trương, giáo viên THCS là ân nhân suốt đời của tôi. Cô đã từng đánh đòn tôi, quật roi vào đít tôi, nhưng sự khích lệ và giáo dục của cô đã mang lại lợi ích cho tôi suốt cuộc đời. Nhiều năm sau, tôi vẫn nghe người thân kể rằng mỗi lần gặp cô Trương, cô đều hỏi thăm sức khoẻ thể chất và tinh thần của tôi, cô còn nói tôi có thể đến gặp cô bất cứ lúc nào nếu có khó khăn. Tôi biết nói gì với một người thầy như cô? Tôi chỉ biết bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

Hồi mới vào cấp IV, tôi luôn rất tận tuỵ, trách nhiệm và dễ gần. Tôi luôn chủ động bắt chuyện với bất kì giáo viên nào từ xa mỗi khi gặp họ trên phố. Tại sao vậy?

Vì sự tôn trọng. Các thầy dạy cuối năm cấp ba như thầy Cao và thầy Vương, đều tận tâm và trách nhiệm trong công việc, luôn truyền năng lượng tích cực cho tôi. Sau giờ học, tôi nghe thầy Cao gọi tên tôi từ xa trên phố, trò chuyện về tình hình gần đây của tôi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình thầy trò. Tuy giảng viên đại học không giao lưu nhiều, nhưng họ đều thân thiện, đều lan toả năng lượng tích cực.

Suốt cuộc đời học sinh của tôi, chỉ có Trương Khánh Lâm là người gieo mầm thù hận vào lòng tôi. Ông đã đi quá xa, xa đến nỗi dù 20 năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn không thể nào quên. Tổn thương mà Trương Khánh Lâm gây cho tôi là một vết thương tinh thần.

Sau khi tôi trở thành một người cha, cảm giác không thể vượt qua rào cản này thật mãnh liệt, nó gây nên trong tôi sự ám ảnh. Tôi có một cô con gái. Nếu một người cha bị chà đạp và ngược đãi tuỳ tiện thì làm sao có thể bảo vệ được con gái của mình. Nghĩ lại khoảng thời gian đó, khi tôi mới 13 tuổi, tôi có thể thấy được những giọt nước mắt bất lực của mình trong giấc mơ, thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt trẻ thơ bị chính thầy giáo chủ nhiệm của mình bắt nạt. Tôi có thể thấy điều đó, tôi luôn thấy điều đó ở tuổi 31, và tôi muốn giành lấy công lí cho chính mình ở thời điểm tôi mới 13 tuổi.

Vì tôi làm việc ở nơi khác, tôi chỉ về nhà một lần mỗi năm, mùa hè này tôi có việc phải trở về.

Tôi quên mất hôm đó là ngày nào của tháng 6, ngày đầu tiên hay ngày thứ hai, nhưng hôm đó tình cờ tôi gặp Trương Khánh Lâm ở Thuỷ Tuyền Oa, kí ức đau buồn lại ùa về. Tôi vẫn nhận ra ông ấy cho dù ông ấy có biến thành tro bụi, và rồi những gì cần xảy ra thì đã xảy ra, như trong video.

Lúc đầu tôi có dùng vũ lực, nhưng sau đó tôi bảo ông ta dừng xe đạp điện lại và đi vào lề đường. Thấy vẻ mặt tội nghiệp của ông ta, tôi cũng không làm gì thêm.

Trong báo cáo của Trương Khánh Lâm gửi cơ quan chức năng, được đăng tải trên mạng, có viết rằng tôi kéo ông ta vào một cánh đồng lúa mì và đánh ông ta hơn 20 lần. Nếu bạn xem video, sẽ thấy tôi yêu cầu ông ta xuống xe và táp vào lề đường, ở thôn Thuỷ Tuyền Oa không có cánh đồng lúa mì nào cả.

Trước kia ông ta là bạo chúa, giờ ông ta là kẻ phản diện đê tiện, ông đã nghĩ ra cánh đồng lúa mì. Video của tôi dài hơn 8 phút. Ông ta nghĩ mình đã bị đánh đập thảm hại sao? Không có bằng chứng video nào sao?

Video này do Phan Hạ Thiên quay, tôi cũng muốn biết tại sao nó lại bị phát tán. Tôi chưa chia sẻ nó với bất kì ai khác mà chỉ kể với gia đình. Khi tôi về nhà ăn tối với bạn bè, ăn tối với người thân, tôi để quên điện thoại ở đó. Video duy nhất lan truyền trên mạng là cảnh Trương Khánh Lâm bị đánh, còn lại tất cả những chuyện diễn ra trước và sau đó bị xoá. Tôi không biết người chia sẻ có quan hệ gì với tôi, động cơ chia sẻ là gì, tôi đã báo sự việc với cảnh sát.

Cuối cùng, dù phải chịu hình phạt gì, tôi cũng sẽ chủ động chấp nhận. Đừng lan truyền tin đồn tôi bỏ trốn. Tôi đang ở Hàng Châu. Nếu cơ quan chức năng muốn điều tra, họ có thể đến liên hệ trực tiếp với gia đình tôi, và tôi sẽ ngay lập tức quay về hợp tác điều tra. Vì đã hơn 20 năm rồi, tôi không thể liên lạc được với các bạn cùng lớp thời cấp II nữa, nên tôi hi vọng những ai đọc bài viết này có thể đến và chứng minh giúp tôi, nói về hành động của Trương Khánh Lâm đối với tôi có đúng như vậy hay không.

❤️
❤️
❤️

Đúng như Thường Nhân Nghiêu đã nói, đây không chỉ là sự trút giận cá nhân giữa học trò và thầy giáo chủ nhiệm, mà còn ảnh hưởng đến bầu không khí xã hội.

Nghiêu có nỗi khổ của anh ấy.

Nhưng khi video này được đăng tải, nó đã xúc phạm giáo viên và học sinh, xúc phạm truyền thống tôn sư trọng đạo, bởi không phải ai cũng biết toàn bộ sự thật mà chỉ biết cảnh học sinh đánh thầy, nó khiến hệ thống giáo dục địa phương phải hứng chịu những lời đồn đoán vô căn cứ.

Một clip theo phong cách Bá tước Monte Cristo như vậy đương nhiên đã gây ra sự phẫn nộ trong dư luận trực tuyến.

Người Á Đông có truyền thống “tôn sư trọng đạo” với câu nói “nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ – một đời làm thầy, trọn đời làm cha”. Thời phong kiến, trên các bài vị trong chính điện của mỗi gia đình thường có khắc chữ “Thiên, Địa, Hoàng, Phụ, Sư”, thể hiện địa vị cao quý của người thầy. Trẻ em là vườn hoa của dân tộc, là tương lai của đất nước, giáo viên được tôn vinh là người trồng hoa với những danh hiệu cao quý như “người giáo viên nhân dân”, rất được kính trọng. Vì vậy, việc học sinh đánh giáo viên, sẽ gây nên sự phẫn nộ tột cùng trong công chúng.

Đó là lí do Nghiêu phải chịu trách nhiệm bằng án tù.

Nhưng còn điều quan trọng hơn, đó là việc tuyển chọn giáo viên cũng như cơ chế quản lí giáo viên, khi một thầy cô nào đó không đủ lòng tốt để dạy trẻ, mà hệ thống giáo dục lại không đủ năng lực phát hiện và ngăn chặn, thì một giáo viên ấy sẽ thay đổi số phận của hàng trăm con người, điều đó thật là nguy hiểm.

Cha mẹ là người yêu thương con cái nhất.

Mỗi đứa trẻ hư, thì đằng sau đứa trẻ là một gia đình không tốt, bên cạnh đứa trẻ là một trường học chưa hoàn thành trách nhiệm. Mọi người chỉ chú trọng đến việc đánh đòn hay trừng phạt thân thể có phù hợp hay không. Nhưng vấn đề ở đây là bạo lực học đường, chủ yếu do sự giáo dục con cái từ gia đình, bạo lực cũng có nguồn gốc không nhỏ do chính thầy cô gây ra, nhưng sau đó người lớn đổ hết tội lên đầu trẻ con. Đừng né tránh vấn đề. Khi trẻ bị bạo hành, nỗi đau thể xác nhanh chóng qua đi, nhưng kí ức thì ăn sâu vào tâm não đứa trẻ ngay cả 20 năm sau, nên việc quan trọng nhất là thay đổi gia đình và thay đổi giáo viên.

Nhưng quan trọng hơn nhiều là giáo dục cần phải thay đổi.

Cần phải thừa nhận rằng, hầu hết giáo viên đều rất tốt, hết lòng vì học sinh. Cũng cần phải thừa nhận rằng dù Thường Nhân Nghiêu có oán giận giáo viên của mình đến đâu vào thời điểm đó, thì việc trả thù giáo viên theo cách đánh thầy như vậy là sai, hành vi đánh thầy không thể biện hộ.

Thừa nhận hai điểm này, chúng ta cũng phải thừa nhận rằng tham nhũng trong giáo dục, đặc biệt là trong giới giáo viên, thực sự là một vấn nạn nghiêm trọng, ít được quan tâm và thiếu các giải pháp hiệu quả. Mặc dù “Ngày Nhà giáo Việt Nam” được tổ chức hằng năm, nhưng từ lâu, ngày này đã bóp méo hình ảnh và phẩm giá của người thầy khi nó là cái cớ để các phụ huynh quà cáp biếu xén, từ đó hình ảnh đẹp đẽ về người thầy đã mất đi trong mắt công chúng, và thậm chí cả trong mắt học sinh của mình.

Nếu những gì Thường Nhân Nghiêu và bạn học của ông nói là đúng, thì ít nhất chúng ta có thể chắc chắn, rằng đội ngũ giáo viên hiện nay đang có ít nhất ba vấn đề sau:

➊: Giáo viên đối xử rất khác biệt với học sinh dựa trên việc cha mẹ các em có quyền lực, địa vị, cũng như sự giàu có, v.v.

➋ Giáo viên sử dụng quyền lực của mình với tư cách là người thầy để quản lí và giáo dục học sinh như một phương tiện trục lợi, đòi hỏi lợi ích từ phụ huynh, một cách công khai hoặc ngầm định.

➌ Giáo viên đối xử bạo lực với học sinh và coi các em như những kẻ gây phiền toái và là bao cát cho họ đấm đá.

Trong nghịch lí của mối quan hệ thầy – trò, không phủ nhận yếu tố quan trọng là phụ huynh, nhưng với nhà trường và giáo viên chắc chắn cùng là yếu tố xung đột chủ yếu. Do ba yếu tố đã đề cập, giáo viên coi học sinh là kẻ thù, còn học sinh coi giáo viên là kẻ thù, tạo nên một trong những mối quan hệ thầy – trò kì lạ, vì thế mà sự việc học sinh đánh giáo viên mới xảy ra.

Từ sự việc học sinh Thường Nhân Nghiêu 13 tuổi bị thầy Trương Khánh Lâm 31 tuổi đánh như quân thù, đến khi Nghiêu 31 tuổi tìm đánh thầy Lâm như đánh kẻ trộm, chúng ta có thể rút ra hai điều.

① So với trẻ vị thành niên, giáo viên có vị thế tuyệt đối thống trị, trẻ em không có khả năng mặc cả với giáo viên. Nếu giáo viên vô đạo đức, trẻ em sẽ chỉ chịu thiệt thòi rất lớn, tổn thương có thể vĩnh viễn cả cuộc đời.

② Giáo dục cần nhớ“gương sáng hơn lời dạy”, lời nói và hành động của người thầy sẽ ảnh hưởng suốt đời đến trẻ em, và ngược lại, ảnh hưởng đến chuẩn mực đạo đức của toàn xã hội.

👩🏿‍🎓 𝗣/𝘀: 𝗖𝐚̂𝘂 𝗰𝗵𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝗻𝗮̀𝘆 𝘅𝗮̉𝘆 𝗿𝗮 𝗼̛̉ 𝗧𝗿𝘂𝗻𝗴 𝗤𝘂𝗼̂́𝗰, 𝗯𝘂̛́𝗰 𝗮̉𝗻𝗵 𝗰𝗵𝘂̣𝗽 𝗧𝗵𝘂̛𝗼̛̀𝗻𝗴 𝗡𝗵𝐚̂𝗻 𝗡𝗴𝗵𝗶𝗲̂𝘂 𝘁𝗮̣𝗶 𝗽𝗵𝗶𝗲̂𝗻 𝘁𝗼𝗮̀, 𝗯𝗮̣𝗻 đ𝗼̣𝗰 𝘁𝗵𝗮𝗺 𝗸𝗵𝗮̉𝗼 𝗰𝗵𝗼 𝘃𝘂𝗶./.

LEAVE A RESPONSE

Your email address will not be published. Required fields are marked *