Lúc 17g:55 phút ngày thứ 7, bố tôi đã qua đời vì căn bệnh ung thư. Trong giờ phút ấy, tôi đã òa khóc như một đứa trẻ. Tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt ở trong mắt, khi tôi nhận ra rằng bố đã thật sự rời bỏ tôi ra đi mãi mãi. Những ngày tiếp theo tôi không cảm thấy muốn khóc nữa, mà thay vào đó là cảm giác trống rỗng. Cho đến khi có rất nhiều bạn bè đến chia buồn, thì tôi mới cảm thấy nhẹ lòng, để đêm qua tôi đã ngủ được một giấc thật sâu sau nhiều đêm thao thức.
Đúng 16 năm về trước, tôi và bố bắt đầu cuộc hành trình trong hi vọng, khi tôi đưa bố đi viện điều trị căn bệnh ung thư. Trước khi lên bàn mổ, bố đã đưa cho tôi một cuộn giẻ bằng hai đầu ngón tay, bên trong bố gói chặt mấy ngàn bạc lẻ, bố bảo tôi cầm tiền mua thuốc và đóng viện phí. Số tiền ấy là bố tích cóp từ việc nuôi 2 con gà mái đẻ trứng, bố không ăn quả nào, mang bán hết để đưa tiền cho tôi. Cầm những đồng tiền nhọc nhằn mà bố đưa, tôi đã khóc ngay bên ngoài hành lang bệnh viện. Bố chỉ có đúng vài ngàn bạc lẻ, cả đời bố không biết đếm tiền và tiêu tiền, vì bố chỉ có thể làm đủ số tiền nuôi chúng tôi ăn trong ngày, có bao giờ bố làm ra được nhiều tiền đâu mà tiêu và đếm.
Những đồng tiền ít ỏi của bố đã thúc giục tôi phải quyết tâm tự đi lên phía trước bằng đôi chân của mình, phải trở thành một bác sĩ thật sự tốt để cứu giúp được thật nhiều người mắc bệnh như bố…
Đúng 15 tháng trước, tôi và bố lại bắt đầu cuộc hành trình thất vọng, khi căn bệnh ung thư của bố đã vào giai đoạn cuối, mà tôi biết nó sẽ kết thúc bằng cái chết của bố. Trong thời gian ấy, nhờ sự giúp đỡ vô điều kiện của các đồng nghiệp, tôi đã nhiều lần đưa bố đi qua cái chết, bố lại trở về căn nhà của mình để ngày đêm chăm sóc mẹ tôi.
Nhưng 4 tháng qua, khi thấy tôi đã bất lực, bố gọi tôi đến bên giường an ủi, bố bảo bố chấp nhận ra đi trước mẹ, chỉ cần chúng tôi lo cho mẹ là bố yên tâm, bố sẽ không kêu ca hay đòi hỏi gì cả, đau đớn mấy bố cũng sẽ chịu. Khi bệnh của bố trở nặng hơn, thấy hơi thở của bố quá nhọc nhằn, tôi đã phải đưa ra một quyết định rất khó khăn là để bố nằm chờ chết ở nhà mà không đưa bố đi viện thêm một lần nào nữa. Làm bác sĩ, tôi muốn đưa bố đến viện để tiếp tục chiến đấu, tiếp tục đi về phía trước với cái sống, chứ không phải nằm ở nhà chờ đợi cái chết. Nhưng tôi biết làm như vậy chỉ để bệnh của bố trầm trọng hơn, nên tôi đã mang thuốc về nhà tự tiêm truyền cho bố, tôi cố gắng làm hết sức để giúp bố trong sự bất lực.
Chiều thứ bảy, bố cố ăn được bát cháo, rồi bảo chị dâu và các cháu tắm rửa bố, thay cho bố một bộ quần áo mới, thay đôi tất mới, thay chiếc mũ mới, thay cả chăn ga trải giường. Bố đòi nâng ngồi dậy để nói chuyện với mẹ, dặn mẹ vài điều rồi chào mẹ đi trước. Bố giục chị dâu gọi tôi về…
Chị dâu vừa bấm vội điện thoại cho tôi thì bố đã ra đi. Tôi sốc! Tôi không chịu nổi cái giờ phút bố tôi qua đời. Tất cả đã diễn ra quá nhanh, tôi không thể nghĩ bố đi mà không có tôi bên cạnh. Nước mắt đã trào ra và tôi khóc! Tôi muốn có được bố nhiều hơn, muốn được nghe bố nói lời cuối cùng, muốn được bố ôm tôi, muốn được bố hát ru cho tôi như những ngày tôi còn bé…
Nhưng tất cả đã quá muộn, tôi không kịp trở về đúng cái giờ phút sinh tử ấy của bố. Tôi đã không có cơ hội nhìn ánh mắt cuối cùng của bố, không có cơ hội nghe hơi thở cuối cùng của bố, nhưng tôi đã nhìn thấy nụ cười cuối cùng bố lưu giữ trên khuôn mặt, nụ cười ấy tôi biết là bố dành cho tôi. Tôi rất ân hận khi không kịp về, nhưng tôi biết bố đã tha thứ cho tôi tất cả!
7 giờ sáng hôm qua, tôi đã thực sự sốc khi nhà tang lễ đến mang bố đi hỏa táng. Họ đã đưa bố đi mãi mãi, để bố sẽ không bao giờ quay trở lại với tôi. Ôm nắm tro tàn của bố trong bàn tay bé nhỏ của tôi, tôi biết linh hồn của bố đã trở về với thế giới tự do, bố đã hoàn toàn tự do thoát ra khỏi cuộc sống đầy nhọc nhằn khổ đau này.
Bạn bè đã đến bên tôi rất nhiều, ai cũng muốn dành cho tôi sự sẻ chia để nỗi buồn của tôi vơi đi. Tôi chẳng thể nói lời cám ơn các bạn được, vì tôi biết nói thế nào cho hết được lòng tôi!
Đêm qua tôi đã nhìn lên bầu trời, đêm đầu đông se lạnh nhưng lại có những vì sao rất sáng. Tôi nhận thấy linh hồn bố tôi đã tỏa ra thành những vì sao, nên tôi cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc để chìm vào giấc ngủ thật sâu sau bao nhiêu ngày tôi trằn trọc…
– 1/12/2015- Trần Văn Phúc./.