𝗕𝗮̉𝗼 𝘃𝗲̣̂ 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗽𝗵𝘂̣ 𝗻𝘂̛̃ 𝘃𝗮̀ 𝗻𝗵𝘂̛̃𝗻𝗴 đ𝘂̛́𝗮 𝗰𝗼𝗻 𝗰𝘂̉𝗮 𝗺𝗶̀𝗻𝗵 𝗹𝗮̀ 𝗻𝗵𝗶𝗲̣̂𝗺 𝘃𝘂̣ 𝗰𝘂̉𝗮 đ𝗮̀𝗻 𝗼̂𝗻𝗴.
Bởi trong tự nhiên, một con vật đực càng mạnh mẽ, thì càng có nhiều con cái giao phối. Trong thế giới loài người, những người đàn ông có quyền lực, có sức ảnh hưởng lớn và có nhiều tiền, họ thường được phụ nữ ưa chuộng.
Nhưng trong một tình huống cụ thể bảo vệ người phụ nữ và những đứa con của mình, đây là vấn đề nan giải mà nhiều người gặp phải trong thực tế, nếu người đàn ông thực sự khôn ngoan họ sẽ lí trí hơn vào lúc đó.
Cách người đàn ông thực hiện đúng đắn, một là phụ thuộc vào trí tuệ và năng lực kiềm chế của bản thân, hai là phụ thuộc vào người phụ nữ của mình.
Hôm qua tôi mới xem lại clip một nam thanh niên bênh vợ con, anh đã tấn công liên tục một người phụ nữ ở chân cầu thang máy toà chung cư, tôi còn xem thêm cả clip vợ chồng anh cãi nhau với mẹ con người phụ nữ đã bị anh đánh. Kết quả là người thanh niên đã bị cảnh sát bắt vì có dấu hiệu phạm tội gây rối trật tự công cộng. Tôi nhìn bức ảnh nam thanh niên bị cảnh sát mặc thường phục dẫn đi nghĩ mà thương. Nhanh thật, nhanh hơn điện giật, anh ấy còn chưa kịp thay quần áo.
Tới đây, nam thanh niên sẽ phải đối diện với các mức án, nhẹ thì xử phạt hành chính 3 trăm ngàn đồng, vừa phải thì tù treo ba năm, nặng hơn thì tù ngồi 3 tháng. Dù là mức án nào chăng nữa thì đây cũng là một bài học thực sự đau lòng với nam thanh niên, bởi mức án cao nhất là bia miệng cộng đồng mạng ghi danh anh là một người “đàn ông đánh phụ nữ”, điều này sẽ rất khó để anh cùng vợ con có thể gột rửa.
Bây giờ đến lượt tôi kể chuyện.
Hồi cấp ba, tôi gặp một cô bạn gái tên L, kém tôi một tuổi. Chúng tôi học chung một phòng, ngồi chung một bàn, chỉ khác là tôi học buổi sáng còn lớp của cô ấy học buổi chiều. L thực sự rất thích tôi và tôi cũng thực sự rất thích L. Ngày ấy tôi cao gầy, nụ cười ngây ngô, tóc dài ngang vai, quần áo hoa hoét rất buồn cười. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường rủ mấy bạn cùng lớp ra đồi tên lửa tập vài thế võ, tập chán thì chơi đàn ghi ta bật bông cho vui tai. Đối ngược với tôi, L trông khá trong sáng, chân dài và da trắng, đôi mắt khá sắc.
Chúng tôi phải lòng nhau được hai ngày.
Tôi nhớ lúc đó mới bước vào học kì I năm thứ hai trung học phổ thông, tôi bắt đầu giao du với một nhóm côn đồ trong trường, trốn học, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu và thức trắng đêm. Vào một đêm thứ Bảy, đó là đêm mùa thu ở ngoại thành Hà Nội nên heo may thổi mát rượi, trăng rằm 15 âm lịch sáng vằng vặc, tôi vác cây đàn ghi-ta lên vai rồi đưa cô đi chơi cùng với nhóm bạn. Trong lúc ngồi trên bờ mương ngắm trăng rằm và nghe hát, âm thanh của đàn ghi ta thật là tinh tế, cô bạn gái xinh đẹp của tôi đang thả hồn vào những nốt nhạc bí ẩn nhảy múa trong ngọn gió heo may, thì bỗng một tên côn đồ tới vỗ vào mông.
Bạn gái tôi hét lên và khóc lóc.
Rơi vào tình huống như vậy, tôi thực sự không chịu đựng nổi, mất hoàn toàn kiểm soát bản thân. Mặc dù tôi được bố mẹ dạy rằng, tôi có học hành tử tế nên phải khác với những kẻ cặn bã côn đồ, những kẻ chỉ có thể sống một cuộc đời hỗn loạn ở xóm quê nghèo. Nếu tôi hành động hấp tấp và bốc đồng, thì tôi sẽ tự huỷ hoại tương lai, thậm chí huỷ hoại cả cuộc sống của chính mình. Nhưng lúc ấy tôi đã vứt bỏ tương lai và cuộc sống. Tôi nghĩ dù có bị đâm mười nhát, có bị lũ côn đồ lôi ra làm bao cát tập quyền anh, thì tôi cũng vẫn sẽ lao vào chiến đấu. Huống hồ trong tình cảnh lúc ấy, bạn gái của tôi đang phải đối mặt với những tổn thương không thể chịu đựng nổi, thì tôi xác định càng phải chiến đấu hết mình.
Thế là tôi đứng bật dậy, vung cây đàn, bổ thượng.
Cây đàn vỡ tan, hàng chục tên côn đồ lao đến, một trong số đó mang theo dao. Một tia sáng lạnh loé lên, tôi nhìn thấy đó là lưỡi lê, chỉ kịp ngồi thụp xuống và nhận ra mình đang bị áp đảo về số lượng cũng như vũ khí. Tôi quyết định lăn ba vòng xuống mương nước, lặn một hơi sang bờ bên kia, trong ba sáu kế chỉ còn duy nhất kế bỏ chạy vì hàng chục tên côn đồ đang tổ chức truy sát.
Một bạn cùng lớp tôi, anh ấy rất khoẻ hiện đang làm phi công kiêm bơm lốp máy bay, ở bên này con mương anh đã bị lĩnh trọn một nhát vụt côn nhị khúc. May là phần dây côn dính đỉnh đầu. Vì thế, tay côn đã bị giảm lực gấp 100 lần, chỉ tạo một vết sưng dọc từ trán qua sống mũi xuống cằm. Về nhà anh phải nói dối với bố mẹ, là cùng tôi đi ôn bài ngủ ngật đập mặt vào cột điện, mẹ anh xoa mật gấu đúng ba tháng chưa khỏi.
Hai người bạn khác cùng lớp tôi, họ nhanh gọn bế thốc cô bạn gái tên L của tôi đặt lên chiếc xe phượng hoàng, cứ thế lao đi bỏ trốn ngay trong đêm.
Sáng hôm sau tôi quy lại tìm đôi tông lì thì đã mất.
Sau cái đêm thứ Bảy trăng rằm 15 âm lịch ấy, cô bạn gái đã bỏ tôi không thèm nói một lời từ biệt, như vậy tổng cộng thời gian chúng tôi phải lòng nhau vừa đúng hai ngày một đêm. Nhiều năm sau đó, mỗi lần trở lại ngôi trường PTTH gặp bạn bè cũ, nhớ lại câu chuyện năm xưa bị đánh mà tôi vẫn lâng lâng buồn cười. Các bạn nữ lớp tôi vẫn đặt câu hỏi khi đó tôi chiến đấu vì cái gì? Tôi trả lời rằng ngày ấy tôi chiến đấu không phải vì tôi quá giỏi, cũng chẳng phải vì cô bạn gái tên L, mà chỉ là do tính khí của tôi thôi. Bây giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc và ngớ ngẩn, nhưng nếu đặt tôi bây giờ vào thời điểm đó, thì có lẽ tôi vẫn chiến đấu bởi tôi là người có nụ cười ngây ngô và cái đầu khá ngu ngốc.
Với tôi đó là một buổi tối thứ Bảy thật đẹp.
Những ngày đầu tốt nghiệp cấp ba, tôi chơi với một người anh du côn, anh được biết đến với biệt danh “Kì Lân Tuấn Tú”. Những người dân từ trong làng cho đến ngoài chợ, đều gọi anh là Tuấn Tú, bởi anh rất đẹp trai, cơ ngực cuồn cuộn, cơ bụng 6 múi và bắp chuột căng phồng. Phụ nữ trong thôn rất thích anh. Một cô gái là người yêu của anh, cũng rất xinh đẹp, họ là một cặp trời sinh.
Một đêm nọ vào 30 âm lịch, sau phút mây mưa ở xó chợ, anh Tuấn Tú dẫn bạn gái đi tắt qua một con hẻm tối về nhà. Hàng chục tên côn đồ từ trong hẻm tối xông ra, chúng huýt sáo ghẹo bạn gái của anh, rồi một thằng mất dạy nhất trong số chúng lấy tay xoa lên ngực cô gái. Người phụ nữ cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc, cô quyết định phải trút giận, dù sao thì bạn trai của cô cũng là một đầu gấu cả vùng khiếp sợ. Cô chửi bọn côn đồ. Nhưng anh Tuấn Tú vờ như không nghe thấy gì và tiếp tục bỏ đi. Người phụ nữ nổi cơn thịnh nộ, gọi anh Tuấn Tú là đồ hèn, cô chửi tiếp bọn côn đồ. Tên côn đồ mất dạy lại đưa tay xuống háng cô gái, bàn tay hắn xoa đi xoa lại làm cho cô càng thêm tức giận, càng nổi cơn thịnh nộ tam bành.
Đến lúc này anh Tuấn Tú mới trút cơn giận.
Anh quay lại và giang tay, lấy hết sức bình sinh tát cho người phụ nữ của anh một cái, khiến cho cô phải câm lặng. “Sao em lại ngu thế, ngay cả những người anh em của anh mà cũng không nhận ra à, các anh ấy vì anh mà trêu đùa em một tí cho vui thì đã làm sao”. Rồi anh Tuấn Tú kính cẩn bắt tay những tên côn đồ xin lỗi, anh rút bao thuốc lá ra, mời từng thằng một, anh dùng bật lửa zippo châm lửa và gọi tên cúng cơm từng thằng để cám ơn rất chân thành, anh hoàn toàn phớt lờ cô bạn gái đang uất nghẹn đứng thở hổn hển.
Đám côn đồ đã từng gặp những gã đàn ông tay đấm tay xách, nhưng chưa từng thấy ai hèn nhát như vậy, cả bọn trở nên bối rối không biết phải làm gì.
Anh Tuấn Tú lại cúi đầu xin lỗi và kéo bạn gái đi.
Đêm ấy, cô gái cảm thấy như trời sập, anh Tuấn Tú phải rất kiên trì để giải thích cho cô hiểu đó là chiến thuật. Khi mới xảy ra sự việc anh Tuấn Tú đã quan sát nhanh tình hình và xác định rằng, anh đủ sức hạ gục năm tên và thoát thân an toàn, nhưng chắc chắn một điều là anh không thể bảo vệ được bạn gái của mình vì những tên côn đồ có dao. Không cách nào khác, anh phải tránh đánh nhau, tìm cách chạy trốn nhanh nhất nếu có thể. Nhưng bạn gái anh thì không hiểu. Cô đã nổi cơn tam bành, anh phải tát vào mặt cô với cú tát đủ sức mạnh để cô và bọn côn đồ im lặng, các phương pháp khác đều quá chậm và không hiệu quả. Ngay cả khi bị ăn tát thì bạn gái vẫn chưa tỉnh. Quan trọng nhất, khi người phụ nữ đã nổi cơn tam bành, thì họ cực kì giỏi chế giễu người thân của mình và càng giỏi hơn trong việc khiêu khích đối phương, nên cú tát là giải pháp tốt nhất trong tình huống đó.
Sau cái tát ấy, chắc chắn cô bạn gái không chấp nhận, nên anh Tuấn Tú đã phải có những sự chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp tiếp theo. Con hẻm đêm ấy quá tối, lại đúng vào đêm 30 âm lịch nên trời đen như cái âm hộ của chị Dậu, làm cho anh Tuấn Túa không thể nhìn thấy mặt những tên côn đồ, nên phải tiến tới bắt tay. Nhưng bắt tay vẫn chẳng rõ mặt. Vì thế, anh mời thuốc lá, dùng bật lửa zippo soi rõ mặt, rồi gọi tên cúng cơm từng thằng.
Hôm sau, anh dẫn cô bạn gái cùng với đám đệ tử đi gặp từng người, mục đích không phải là để bạn gái trút giận, mà để cô thấy rằng khi gặp phải va chạm dù có tức giận tới đâu thì cũng không cần phải thổi bùng lên ngay lập tức, mà luôn có cách để xoay chuyển tình thế, điều quan trọng nhất là phải dặn lòng cẩn thận giữ an toàn cho bản thân trước đã.
Tất nhiên là bọn côn đồ gặp lại anh đái ướt hết đũng quần.
Mùa hè năm 1988, khi đó tôi là một thiếu niên mới lớn ra Hà Nội bán rau và bắt đầu cuộc sống tha phương cầu thực, tôi đã từng chứng kiến một người đàn ông bị đánh tới mức phải nhờ bốn năm người đàn ông lực lưỡng khiêng đi nhập viện.
Hôm đó tôi ngồi uống rượu trong một quán ăn.
Tôi vẫn nhớ quán rượu thiết kế theo kiểu nhà sàn, khu ẩm thực ở trên lầu, đi xuống dưới bằng một cầu thang sắt lót ván gỗ thô sơ hình xoắn ốc.
Một nam thanh niên dẫn bạn gái leo lên quán. Nhìn cách họ ăn mặc, rồi bón thức ăn cho nhau, thì tôi biết cả hai ở tỉnh lẻ dạt về, họ mới yêu nhau. Đêm ấy, đáng lẽ sau màn nhậu hai người sẽ vui vẻ cùng nhau ở một chòi cà phê vườn ngoài bãi, hay ôm nhau cuộn tròn trong phòng trọ bảy mét vuông ở các khu xóm liều. Nhưng chỉ vì cơn giận dữ của một cô gái, muốn người yêu của mình trút giận lên đầu cô gái khác, mà người đàn ông kia đã phải nghỉ ngơi dài ngày trong bệnh viện.
Và đây là những gì tôi nhìn thấy đã xảy ra:
Lúc cô gái xuống sàn đi vệ sinh, cô ấy đã xảy ra mâu thuẫn với bạn gái của một tên du thủ du thực, lí do mâu thuẫn vì nhà vệ sinh quá đông đúc mà chỉ có hai viên gạch xếp hình chữ V trước một cái rãnh, họ tụt quần ngồi xuống cọ xát vào nhau nên chửi rủa nhau.
Hai cô gái đã gọi người đàn ông của mình đến trút giận.
Hôm ấy, chính tai tôi nghe thấy cô gái du thủ du thực bắt cô gái tử tế phải xin lỗi, cô gái tử tế thúc giục người đàn ông của mình là “anh sợ gì nó mà không đập cho nó toè mỏ đi”. Người đàn ông đấm cô gái du thủ du thực hai cú, đạp thêm một cú, tên du thủ du thực bỏ đi một lúc thì quay lại. Hắn mang theo hơn chục thằng, trong tay có dao nên không ai dám can, bản thân hắn cầm chai rượu đập thẳng đầu người đàn ông, chai rượu vỡ tan và hắn cầm cổ chai đâm thẳng vào ngực trái. May mắn thay, vết thương do chai thuỷ tinh đâm nên không trúng tim, người đàn ông đã không phải về chầu ông bà ông vải.
Thời gian học đại học y phải đi thực tập bệnh viện, ra trường làm bác sĩ, tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ tình yêu đẫm máu.
Trong một tua trực, tôi gặp bệnh nhân là người đàn ông được khiêng đến sau bữa ăn tối ở quán nhậu, chỉ vì cô bạn gái xinh đẹp của anh ấy bị gã đàn ông mất dạy huýt sáo, xoa mông vỗ ngực. Lúc xảy ra sự việc anh ấy nói: “Ăn xong rồi về thôi!”. Bạn gái anh ấy nói: “Sao anh hèn thế! Anh có phải là đàn ông không? Nhìn người yêu của anh bị thế này mà anh bỏ đi được à!” Người đàn ông đáp: “Đánh nhau thì giải quyết được chuyện gì.” Cô gái nổi cơn tam bành, quay ra chửi cả bạn trai, chửi luôn thằng mất dạy. Và hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau. Hậu quả là, người đàn ông bị tên mất dạy dùng dao xiên cho ba nhát, vào viện với vết thương thấu ngực bụng. Tua trực của tôi phải thực hiện phẫu thuật Frankenstein, bao gồm khâu khối tá tuỵ, khâu vết thương gan, khâu bảo tồn lách, nối lại ruột non bị đứt, khâu phục hồi dạ dày, khâu cơ hoành, nối mạch mạc treo ruột, dẫn lưu khoang màng phổi.
Tình yêu của họ quá đẫm máu.
Trước khi vào phòng mổ, chúng tôi tiên lượng bệnh nhân tử vong do quá nặng, nằm trên cáng đẩy qua cửa phòng mổ người đàn ông cố thều thào nói lới cuối cùng với cô gái, tôi nghe rõ người đàn ông nói rằng “Bây giờ anh đã là đàn ông chưa?”
Chỉ đến khi bước chân vào nghề y, chứng kiến những tình yêu đẫm máu như thế, tôi mới biết sợ hãi. Điều tôi nghiệm thấy rằng, chỉ khi biết sợ hãi, thì con người mới có thể sống tỉnh táo hơn. Sự rút lui không phải là hèn nhát mà là một đường vòng chiến lược. Hầu hết những người cứ khăng khăng chiến đấu, nhất là có sự khích lệ của người phụ nữ thương yêu mình, thì cuộc chiến đấu ấy đều không có kết cục tốt đẹp.
Một người vợ đức hạnh sẽ bảo vệ người chồng khỏi bất hạnh.
Trong cuộc sống, mâu thuẫn là rất khó tránh khỏi, chẳng ai đúng tuyệt đối và cũng chẳng ai sai tuyệt đối. Nhưng với người đàn ông, cần phải xem vợ mình là người như thế nào, xem bạn gái mình là người như thế nào, thay vì nhắm mắt bênh vực.
Nếu cô ấy là người khôn ngoan thì sẽ an ủi bạn: “Thôi anh ạ, em không bị làm sao, mình đi thôi”. Nếu cô ấy là người gây rắc rối cho bạn thì sẽ nói: “Sao anh vẫn đứng đó? Anh hèn thế? Anh có phải là đàn ông không?”
Đằng sau người đàn ông thất bại sẽ có một người phụ nữ xui dại.
Một người phụ nữ cần hiểu rằng, sẽ chẳng hay ho gì nếu xui giục kích động người đàn ông của mình đánh nhau, cố làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Người phụ nữ khôn ngoan, phải là người biết rút củi đáy nồi, biết chịu đựng và giúp người đàn ông của mình tránh được cuộc ẩu đả. Mỗi người đàn ông đều có những nguồn lực khác nhau. Có người cao mét tám, nặng bảy tám chục cân, cơ bắp cuồn cuộn, dũng cảm và luyện tập chiến đấu thường xuyên. Nhưng một số người trói gà không nổi. Công việc chân tay duy nhất của họ là chơi đàn piano, hay cùng lắm là cầm dao mổ người, làm sao các cô gái lại yêu cầu họ dùng nắm đấm với kẻ côn đồ trêu chọc mình.
Ép người đàn ông yếu ớt của mình đánh nhau khác nào bắt họ tự thắt cổ.
Cuộc sống khoác lên chúng ta hai chữ “thể diện”, đôi khi hiểu sai nó sẽ rất nguy hiểm, con người chỉ vì hai chữ “thể diện” mà không chịu đựng nổi sự sỉ nhục của người khác, nên đã chiến đấu và cuối cùng bị đánh tơi tả không cách này thì cách khác. Phụ nữ cần hiểu rằng, một người đàn ông không đánh người khác vì mình, không có nghĩa anh ấy không yêu mình. Người đàn ông thực sự yêu người phụ nữ, họ sẽ không quá quan tâm đến hơn thiệt trước mắt, mà họ sẽ dùng công sức để tạo dựng cuộc sống tốt đẹp lâu dài. Tất cả mọi người trên thế giới này đều từng bị bắt nạt ở một thời điểm nào đó. Vì thế, phụ nữ đừng ép bạn trai hay chồng mình phải đứng lên chiến đấu bảo vệ mình, đừng coi người đàn ông của mình không đủ mạnh mẽ. Luôn có một ngọn núi cao hơn ngọn núi kia. Nếu bạn không muốn bị bắt nạt, thì phải kết hôn với đỉnh Everest, mà đỉnh này ở tít trời cao không có sự sống bình thường để các cô mơ tưởng với tới.
Đàn ông đừng bao giờ dại dột đánh phụ nữ.

Tại vì khi người đàn ông đánh phụ nữ, thì sự thua thắng đã được định đoạt trước cả khi cuộc chiến bắt đầu, thắng thua ở đây theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Đầu tiên là chuyện thắng thua theo nghĩa đen.
Theo kinh nghiệm mấy chục năm làm bác sĩ của tôi, quan sát từ những bệnh nhân vào viện do đánh nhau, tôi nhận thấy nếu một người đàn ông và một người phụ nữ trưởng thành phải chiến đấu thực sự với nhau, thì 96,69% à tôi nhầm là 99,99% là người đàn ông giành chiến thắng. Tất nhiên, điều kiện là cả hai cùng khoẻ mạnh bình thường, không bị khuyết tật, không được đào tạo bài bản kĩ thuật chiến đấu.
Một người đàn ông có vô dụng tới đâu, miễn anh ta là đàn ông, anh ta cũng phải có một chút năng lực chiến đấu. Cú đấm móc bình thường của người đàn ông, nó đủ làm trật khớp hàm của một phụ nữ trưởng thành, cú đấm ấy rất khó để chị em trốn tránh.
Đấm của nam giới là những cú đấm thẳng, đấm chéo lên trên, đấm móc nhắm vào đầu và ngực chị em, đều rất nguy hiểm. Cú đá của họ cũng là cú đá thẳng nhắm vào bụng dưới chị em, hoặc đá vòng nhắm vào đầu hay vùng trên cao, sau khi gây sát thương chúng nhanh chóng được thu lại.
Phụ nữ thiếu sức mạnh cơ bắp, họ thường ỉ vào trọng lực nên cú đấp sẽ giáng từ trên xuống dưới hiệu quả rất thấp, việc thu lại cú đấm chỉ theo quán tính. Cú đá của phụ nữ cũng là cú đá ngang, không đủ lực, khó thu lại. Thời điểm chị em thu lại tay hoặc chân là quá chậm chạp, nên người đàn ông dễ dàng túm lấy, quật ngã.
Nói chung, những cú đấm hay cú đá của chị em chỉ giống như tẩm quất, nó không đủ sức hạ gục con trai. Nếu con gái thực sự muốn đánh ai đó, thì họ dùng kiểu cào cấu vào chỗ kín, khi đó anh em sẽ buồn và đau lắm.
Tiếp theo tôi nói về thua theo nghĩa bóng.
Như tôi đã phân tích, hầu hết đàn ông sinh ra đều khỏe mạnh hơn phụ nữ, điều đó có nghĩa là đàn ông có lợi thế về mặt sinh lí. Trong cùng một hoàn cảnh, không sử dụng vũ khí, thì mức độ thiệt hại do một người phụ nữ đánh một người đàn ông bằng tất cả sức lực của mình và một người đàn ông đánh một người phụ nữ bằng tất cả sức lực của mình, cả hai là không giống nhau.
Nói một cách đơn giản, khi một người phụ nữ đánh một người đàn ông, thì đó là kẻ yếu đánh kẻ mạnh, còn khi một người đàn ông đánh một người phụ nữ, thì đó là kẻ mạnh đánh kẻ yếu. Văn minh nhân loại có xu hướng bảo vệ kẻ yếu, vì vậy trong mắt nhiều người, bất kể lí do là gì, việc một người đàn ông đánh một người phụ nữ đều không thể tha thứ.
Tóm lại là, con trai có bàn tay khoẻ hơn, con gái thì lo lắng cho danh dự của mình hơn, đàn ông cứ đánh phụ nữ thì sẽ thua ngay từ khi nắm đấu vung ra, bởi vì bàn tay của họ giành lợi thế nhưng danh dự của họ coi như đã biến mất. Bây giờ đã là năm 2025 rồi, nó khác với 30 – 40 năm trước tôi hay bất cứ ai kể cả chị em phụ nữ có thể bị ăn đòn từ một “cái nhìn đểu”, bây giờ đánh người sẽ bị pháp luật nghiêm trị, nên các bà vợ ông chồng nên suy nghĩ kĩ trước khi xuống tay.
Nhưng hành hung nhân viên y tế thì vẫn là điều nhức nhối./.