𝗛𝗼̂𝗺 𝗾𝘂𝗮 𝗰𝗼́ 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗵𝗼̉𝗶 𝘁𝗼̂𝗶 𝘁𝗮̣𝗶 𝘀𝗮𝗼 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗻𝘂̛̃ 𝗯𝗮́𝗰 𝘀𝗶̃ 𝗿𝗮̆𝗻𝗴 𝘁𝗿𝗼̂𝗻𝗴 𝗮̉𝗻𝗵 𝗿𝗮̂́𝘁 𝗵𝗶𝗲̂̀𝗻 𝗹𝗮̀𝗻𝗵 𝗺𝗮̀ 𝗹𝗮̣𝗶 đ𝗮́𝗻𝗵 𝗯𝗲̣̂𝗻𝗵 𝗻𝗵𝐚̂𝗻, 𝘁𝗵𝗶̀ 𝘁𝗼̂𝗶 𝘁𝗿𝗮̉ 𝗹𝗼̛̀𝗶 𝗿𝗮̆̀𝗻𝗴 𝗰𝘂𝗼̣̂𝗰 𝘀𝗼̂́𝗻𝗴 𝗻𝗼́ 𝘃𝗼̂́𝗻 𝗹𝗮̀ 𝗻𝗵𝘂̛ 𝘃𝗮̣̂𝘆, 𝗺𝗼̣𝗶 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗻𝗲̂𝗻 𝗯𝗶𝗲̂́𝘁 𝘁𝗵𝗶𝗲̂𝗻 đ𝘂̛𝗼̛̀𝗻𝗴 𝘃𝗮̀ đ𝗶̣𝗮 𝗻𝗴𝘂̣𝗰 đ𝗲̂̀𝘂 𝘅𝘂𝗮̂́𝘁 𝗽𝗵𝗮́𝘁 𝘁𝘂̛̀ 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗻𝗼̛𝗶, 𝗰𝘂̃𝗻𝗴 𝗻𝗵𝘂̛ 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗿𝗮̂́𝘁 𝘁𝗼̂́𝘁 𝘁𝗵𝘂̛̣𝗰 𝗿𝗮 𝗹𝗮̀ 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗿𝗮̂́𝘁 𝘅𝗮̂́𝘂.
Vậy nên nhìn đời và nhìn đời và nhìn người rất khó.
Tôi lấy ví dụ, trước một cô gái trẻ, những gì một người đàn ông nhìn thấy là một mĩ nhân, những gì một con côn trùng nhìn thấy là một kẻ khổng lồ đáng sợ, chiếc kính lúp cho phép nhìn thấy những kí sinh trùng bám trên da, kính hiển vi công suất cao nhìn thấy những tế bào u ác tính. Nhưng cô gái ấy đứng trước một phụ nữ khác, thì dù có là mĩ nhân chăng nữa thì trong mắt người phụ nữ kia cũng chỉ nhìn thấy đó là một người cùng giới bình thường, trong khi một người đàn ông mù thì không nhìn thấy gì.
Tương tự như vậy, khi con người nhìn thấy nước trong một cốc nước, các chư thiên trên trời lại nhìn thấy đó là mật ngọt trong hoa tươi, còn chúng sinh ở địa ngục nhìn thấy đó là mắc ma trong vạc dầu sôi nóng.
Người bệnh trước một bác sĩ răng, dùng kìm hay gậy sắt, thì mục đích cuối cùng vẫn là để làm sao những chiếc răng đó rơi ra.
Thiện hay ác, tốt hay xấu, đó chỉ đơn giản là cách nhìn.
Sở dĩ một người rất tốt thực ra cũng là một người rất xấu, là vì lòng người khác nhau, cảm xúc của con người luôn thay đổi, v.v., nên chúng ta không thể định nghĩa chính xác một người bằng tiêu chuẩn “thiện” và “ác” của trật tự công cộng và phong tục tốt đẹp của thế giới. Tốt nhất, chúng ta chỉ có thể định nghĩa hành vi của người đó là “thiện” hay “ác” trong một khoảnh khắc cụ thể, hoặc một khoảng thời gian cụ thể.
Tất cả những điều trên cho thấy, chúng ta không thể quá tin tưởng vào các thông tin khác nhau thu được từ các giác quan của chúng ta, sẽ càng không thể tin tưởng nếu chỉ dựa vào mắt, đặc biệt là trong thời đại AI này, khi đánh giá một sự việc rất cần chúng ta phải bình tĩnh suy nghĩ thật sâu, tiếp cận từ nhiều góc.
Bận quá, tôi chưa có dịp tìm hiểu vụ việc nữ bác sĩ răng đánh bệnh nhân, nên để khi cơ quan chức năng làm rõ đúng sai, có thể tôi sẽ đưa ra những quan điểm riêng. Nhưng nếu dừng bài viết ở đây, thì ngắn quá, nên tôi xin kể một câu chuyện rông dài của cá nhân tôi đã trải nghiệm để các bạn đọc cho vui.
Chuyện về nhiều năm trước tôi làm bác sĩ ngoại.

Một ngày nọ, khi tôi trực ở phòng cấp cứu, có bệnh nhân vào viện được chẩn đoán viêm túi mật cấp hoại tử, bác sĩ cột 1 chỉ định mổ và phân công tôi.
Vợ của bệnh nhân, mặc cái áo hoa cũ bẩn và quần xa tanh, đôi dép lê cũ kĩ, móng tay móng chân vàng nên trông rất nghèo, từ quê lên.
Người vợ hỏi tôi với đôi mắt ngấn lệ: “Bác sĩ ơi, chúng tôi ở nông thôn ra, chi phí mổ hết bao nhiêu tiền?”
Tôi nói: “Trước tiên, chị phải cược tiền viện phí xxx đồng, sau đó về làm thủ tục chuyển bảo hiểm y tế. Nếu sự việc suôn sẻ, chị được bảo hiểm y tế chi trả 70% viện phí, vì thế mà chị phải có một số tiền cược để chúng tôi có thể phẫu thuật trước, nếu không mổ sớm tình trạng bệnh của chồng chị nặng hơn có thể đe doạ tính mạng.”
Vợ bệnh nhân bật khóc.
Người phụ nữ nghèo khó, cô đưa tay vào cạp quần lấy ra một cái túi vải có dây chun, tìm lục rồi lấy ra được vài đồng lẻ. Cô đưa cho tôi và nói: “Nhà chúng tôi chỉ có mỗi thế này.”
Tôi nhìn thấy số tiền không được xxx chia cho 10.
Là người thích môn toán, vì thế mà tôi nảy số trong đầu rất nhanh, chênh lệch quá lớn!. Tôi hơi lo lắng: “Nhà chị đi viện mà chỉ có mỗi từng này thôi sao?”
Cô vợ lại bật khóc, trình bày hoàn cảnh, kể nể khó khăn. Những điều đó tôi đều biết, vì tôi sống ở làng quê nghèo, gia đình tôi cũng rất nghèo nên tôi chẳng lạ gì. Tôi hỏi: “Anh chồng chị không có thẻ gì hay sao?”
Cô vợ lục túi đưa cho tôi một tấm thẻ.
Tôi sững sờ một lúc, đó là tấm thẻ hội viên câu lạc bộ thơ của thôn, cô vợ thì khóc còn tôi thì mếu dở. Tôi nghiến răng nói: “Thôi được rồi, chị nhanh chóng bảo người nhà về kiếm tiền đi, vay mượn họ hàng anh em. Chỉ cần xxx:2, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo, sẽ tìm cách giúp nhà chị.”
Có thể gia đình cô ấy thực sự không thể kiếm được tiền, nên cứ đứng trơ ra đấy rồi khóc, tôi thực sự không thể làm gì để giúp được.
Tiếng khóc đã thu hút người nhà bệnh nhân bên cạnh.
Người nhà bệnh nhân đó, là một phụ nữ trung niên béo tốt đẫy đà ngôi co hai chân dạng háng trên giường trong phòng cấp cứu, bên cạnh là người đàn ông trung niên đứng gác chân kiểu tư thế “cẩu tiểu”.
Người phụ nữ lắng nghe toàn bộ câu chuyện, rồi, cô lấy ống tay áo quệt ngang mặt. Tôi đoán có thể người phụ nữ đã nhỏ vài giọt nước mắt. Người phụ nữ cay đắng nói: “Bác sĩ thời nay đúng là chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả, lúc nào cũng chỉ tiền, cứ thấy tiền là sáng mắt ra.”
Tôi hơi bối rối thò tay vào trong túi sờ chiếc búa.
Người phụ nữ tiếp tục: “Trước đây, bác sĩ chỉ phẫu thuật cứu người trước, bất kể bệnh nhân có nộp tiền hay không.”
Người đàn ông đệm vào: “Sĩ gì chúng nó!”
Tôi cố gắng chấp nhận sự thật, cố gắng bình tĩnh nhẫn nhịn, cố gắng coi như không nghe thấy gì để giải thích cho bệnh nhân, rằng ca mổ hết từng này từng này tiền nên gia đình phải cố gắng vay chạy.
Người đàn ông liên tục văng những lời lẽ tục tĩu.
Người phụ nữ an ủi bệnh nhân và hướng về phía tôi: “Bác sĩ thời nay toàn bị tiền bạc giày vò, chẳng trách đầu bác sĩ mà rối tung như tổ quạ, ăn tiền cho lắm vào. Ngày xưa, ông bác sĩ già ở phố tôi đều bỏ tiền túi ra đóng viện phí cho bệnh nhân, giờ thì chẳng còn bác sĩ nào như vậy nữa. Toàn lũ thất đức chứ lương y cái gì!”
Tới đoạn này thì tôi quá tức giận.
Không chịu nổi sự sỉ nhục, tôi nhanh chóng di chuyển tiến thẳng về phía người phụ nữ và người đàn ông, rút tay phải ra khỏi túi quần với một cái búa.
Người phụ nữ nhìn tôi giật mình, nghĩ rằng sẽ bị tôi đánh, nên người phụ nữ trừng mắt.
Tôi liều mạng, nghiến răng nghiến lợi, rồi nói: “Chị ạ, anh chị nói rất đúng, các bác sĩ thời nay không có y đức. Nhưng tôi khẳng định tôi là một bác sĩ có y đức cao. Nhưng tôi là một bác sĩ nghèo, tiền lương quá eo hẹp, tháng này tôi vừa lĩnh lương hiện số tiền là 0,6xxx vẫn nguyên trong ví. Tôi sẽ quyên góp toàn bộ số tiền để trả viện phí cho bệnh nhân. Anh chị tốt bụng như vậy, xin anh chị đóng góp nốt 0,4xxx nữa, chúng ta cùng nhau làm một việc tốt, để cứu sống anh ấy nhé!”
Nói xong, tay trái tôi rút từ trong túi quần ra một cái ví, giơ lên rồi móc toàn bộ tiền ra đếm.
Sau khi nghe tôi nói, người vợ mỏ to mắt và ánh lên những tia hi vọng, cô vợ tiến về phía người phụ nữ, lau nước mắt và muốn nói chuyện.
Miệng người phụ nữ run lên nhưng im bặt, rồi người phụ nữ vội nhảy xuống khỏi giường trong một trạng thái sợ hãi, sợ hãi đến mức người phụ nữ xô đẩy mạnh cô vợ, rồi nhanh chóng biến mất vào đám đông ngoài vỉa hè.
Như thường lệ ngoài vỉa hè vẫn đầy tiếng chửi rủa.
Người đàn ông cũng thế, rất nhanh, đang trong tư thế “cẩu tiểu” vội vàng ba chân bốn cẳng chạy theo người phụ nữ.
Tuy nhiên, tôi không thực hiện lời hứa là quyên góp 0,6xxx số tiền trong ví của tôi, bởi suy cho cùng tiêu chuẩn đạo đức của tôi vẫn quá thấp, không thể nào đạt tới mức độ như một ông Phật sống, dám sẵn sàng quyên góp cả thướng lương để ở nhà ôm cái bụng trống rỗng.
Bệnh nhân chưa đủ tiền nên tôi trao đổi với cột 1 cho vào viện.
Tôi dẫn lưu túi mật qua da bằng kim Anghiocath, điều trị kháng sinh vài ngày, cuối cùng thì tôi vẫn mổ ca đó. Bệnh viện đã phối hợp với nhiều bên để trích từ quỹ từ thiện và quyên góp viện phí. Người vợ cũng vạy chạy được thêm một ít. Tất nhiên, cũng nhờ vào sự may mắn của bệnh nhân, nên sau phẫu thuật một tuần thì cắt chỉ và bệnh nhân ra viện, câu chuyện đi tới một kết cục có hậu.
Một điều tôi chắc chắn rằng, trong mắt cặp đôi nam nữ kia và có thể thêm cặp vợ chồng bệnh nhân, họ sẽ thấy xã hội này lại thêm một bác sĩ đạo đức bẩn thỉu, đó chính là Bs Trần Văn Phúc.
À, tôi xin giải thích thêm, chiếc búa trong túi quần tôi là búa gõ phản xạ gân xương, một dụng cụ khám bệnh mà bác sĩ nội khoa nào thời đó cũng dùng, bác sĩ ngoại khoa như tôi thì gần như không ai dùng đến nó.
Đến giờ đi làm rồi nên tôi chỉ kể vậy thôi./.




